Ý tứ này là ám chỉ Đường Thi nên ăn uống, ít nhất vì Đường Duy, cô cũng phải sống tốt lên.
Đường Thi không nói gì, nhưng lại lấy điện thoại di động của Lâm Từ gọi một bát cháo, Lâm Từ lại giúp cô đặt thêm một vài món ăn thanh đạm, sau đó chốt đơn.
Hôm nay chạng vạng, Bạc Dạ đến trường học đón
Đường Duy tan học, sau đó hai cha con một lớn một nhỏ
đi vào phòng bệnh. Đối với tất cả những chuyện khi gặp phải Tùng Lâm trước đó, bọn họ giống như cùng ước hẹn không hề đề cập tới, tựa như vốn dĩ chưa từng xảy ra, vì tất cả đều sợ việc đó lại kích thích đến Đường Thi. Lúc Đường Thi thấy Đường Duy, rõ ràng trên mặt có
cười, sau đó khi nhìn thấy Bạc Dạ phía sau Đường Duy, lại co rúm lại một chút. Sự bài xích này không rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến Bạc Dạ đau đớn.
Anh đứng ở ngoài cửa, để Đường Duy đi vào trước, sau đó mới chậm rãi đi vào. Đường Thi ăn thức ăn, sắc mặt chuyển biến tốt đẹp lên chút, Giang Lăng nói mấy ngày gần đây tâm tình cô đã tốt hơn so với trước kia, không nên để cho Bạc Dạ làm điều gì khiến cô căng thẳng. Bạc Dạ nhớ tới lúc trước khi mang theo Đường Thi đi, lời nói của Tùng Tranh truyền tới tai anh, khiến cả người anh lạnh lẽo.
“Cậu Dạ, cậu có từng tưởng tượng ra, Đường Thi mà cậu ôm trong tay, lại không phải là Đường Thi không?”
Bạc Dạ không truy cứu đến cùng ý tứ của câu nói kia là gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690506/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.