Khương Thích bị lời nói của Diệp Kinh Đường làm cho toàn thể thân thể trở nên rét lạnh cả.
Ý anh ta, hoặc là chết, hay là quay trở lại bên cạnh anh tat Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, thì Đường Duy đang bị áp chế đã lên tiếng rồi.
Cậu bé cười nói: “Chú ơï, vì sao chú và Bạc Dạ lại giống nhau đến thế, lúc nào cũng tự cho mình là đúng ngông cuồng kiêu ngạo như vậy?”
Diệp Kinh Đường bị câu nói đột ngột của cậu bé làm cho sững sờ, sau đó đột nhiên quay người trở lại, ánh mắt dữ tợn và sắc bén: “Ranh con, em có biết rốt cuộc em đang nói gì không?”
Dù sao Bạc Dạ cũng là cha ruột của thẳng bé, làm sao nó lại dám gọi thẳng tên đầy đủ của bố mình vậy? Lễ nào trong mắt nó không đặt Bạc Dạ vào trong ư…
Diệp Kinh Đường nghĩ đến khoảng thời gian Đường Thi rời đi ấy, Bạc Dạ đã rất đau lòng, nhưng người nhà đó đã đem con trai anh ta cao chạy xa bay, còn ngày tháng trôi qua sống rất tốt đẹp, bỏ mặc anh ấy đau khổ không yên.
Cho dù Bạc Dạ có cầu xin cả ngàn vạn lần, trước sau đều không mềm lòng dù chỉ là trong chốc lát Diệp Kinh Đường cười lạnh lẽo, quãng thời gian đó bản thân anh cũng không thể hiểu suy nghĩ của Khương Thích là như thế nào?
Trên thực tế khoảnh khắc khi anh biết cô chưa chết anh thực sự vô cùng ngạc nhiên, loại cảm xúc ngạc nhiên ấy cũng không nán quá lâu mà cũng dần biến mất, ngay sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690456/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.