Ánh nắng ban mai xuyên qua tầng mây rơi xuống bến cảng, có chút gió mát thổi sượt qua mặt mọi người, lúc này Bạc Dạ cảm thấy trái tim mình như đột nhiên ngừng đập, anh thất thần nhìn mặt biển yên bình, giống như một bức tượng không có chút linh hồn nào.Anh nhìn về phía Đường Duy đang đi xuống, một lúc sau mới giống như bị giật mình, toàn thân rùng mình.
Không thể nắm chặt được chiếc đoạn thoại di động của cậu bé, trong chốc lát nó liền rời xuống dưới chân anh.Cảnh vật buổi sáng thật tốt, thật đẹp, nhưng cũng thật tàn khốc.
Như thể anh bị bỏ rơi, như thể anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này, Bạc Dạ mắt đỏ hoe, tim có rút, đau đớn lan tràn khắp cơ thể.Anh run rẩy mở điện thoại di động của cậu bé lên, trong đó có mấy đoạn ghi âm, anh nhìn chằm chằm vào nút play trên màn hình nhưng Bạc Dạ không dám bấm vào
.Anh sợ, nếu anh nghe thấy điều gì làm nhận thức của mình thay đổi thì anh nên làm gì?
Làm thế nào để anh sẽ cứu được Đường Duy và Đường Thi dù đã bị dồn đến cùng đường bí lối?
Tiền của anh đã hết, anh chỉ muốn thời gian quay trở lại!
Cảnh sát nhận thấy sự hoảng loạn của Bạc Dạ nên đã giúp anh nhấn nút phát và một cuộc trò chuyện được phát ra.Giọng nói của hai người trong cuộc trò chuyện đều quen thuộc với mọi người, giọng nói non nớt là Đường Duy, còn giọng nữ trong trẻo là… An Như. “Em biết chị đã làm điều đó.”
“Em nói em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690344/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.