Một tuần lễ đã trôi qua, suốt một tuần lễ Bạc Dạ không hề đến thăm Đường Thi. Từ lần đó nổi giận trong phòng bệnh, khuôn mặt Đường Thi tái nhợt, trong mắt chất đầy thù hận làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải giật mình, cô nói: “Tôi phải dẫn con trai tôi đi.” 
Không phải cầu xin mà dứt khoát tuyên bố. Bạc Dạ thật sự giật mình. Anh cũng không biết tại sao mình cố chấp như thế với Đường Duy, có lẽ là do anh sợ, nếu như ngay cả Đường Duy cũng đi, như vậy Đường Thi sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh. 
Anh nắm chặt Đường Duy trong tay, cho nên mới có thể dễ dàng nắm giữ Đường Thi nhự vậy. 
Nhưng mà lần này những thứ tích tụ trong ánh mắt của Đường Thi làm anh có cảm giác vô cùng sợ hãi, hình như cô đã buông bỏ tất cả điểm yếu, bỏ cả khôi giáp, không còn để ý đến bất cứ thứ gì mà chỉ muốn chạy trốn thoát khỏi anh. chúc các bạn đọc truyện vui vẻ Giọng nói của Bạc Dạ trở nên tối tăm: “Em không tư cách mang Đường 
Duy đi.” 
Đường Thi không lên tiếng, một hồi lâu sau cô mới lên tiếng: “Bạc Dạ! Nếu anh cứ muốn nuôi Đường Duy, anh phải cách xa An Như ra! Tôi sẽ không để cho con trai tôi và một hung thủ giết người ở chung một chỗ!” 
Bốn chữ hung thủ giết người làm Bạc Dạ âm thầm buồn bực: “Rốt cuộc em muốn ồn ào thành dạng gì mới chịu bỏ qua? Đường Thi! Tôi thừa nhận, lần 
này hai mẹ con em bị bắt cóc là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690311/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.