Khương Thích làm bộ như lơ đãng hỏi: “Là Bạc Dạ làm có phải không?” Vẻ mặt của Đường Thi trắng nhợt, trầm mặc hồi lâu vẫn không phủ nhận, cô nhẹ giọng nói: “Ừ.” “Tên khốn này.” Khương Thích hùng hùng hổ hổ đá một cước vào bụi cỏ bên cạnh, sau đó không biết lấy đâu ra một gói thuốc lá, nhưng lại nhìn nhìn Đường Thi, cuối cùng vẫn lặng lẽ cất đi: “Không thể hút thuốc trước mặt phụ nữ có thai.” Đường Thi phì một tiếng rồi nở nụ cười: “Cậu vẫn có tâm đấy nhỉ.” “Như thế nào, trông tớ giống như người không tim không phổi lắm sao” Khương Thích nhướng đôi lông mày thanh tú: “Đợi thêm hai mươi phút nữa đi, chút nữa hẵng đi ra.” Đường Thi nhìn cô một cái: “Cậu giống như còn có lời muốn nói?” “Nếu cậu thật sự mang thai, cậu tính toán làm sao bây giờ?” Khương Thích làm bộ như vô ý hỏi, suy cho cùng cũng là ở vì để ý đến tâm trạng của Đường Thi. Có điều thời điểm Đường Thi nghe thấy vấn đề này, trong lòng cô vẫn đau đớn một chút. Khuôn mặt cô tái nhợt cười, nói: “Phá đi thôi, còn có thể làm sao bây giờ ?” Khương Thích vươn tay ôm lấy cô: “Tớ nói thật, cậu có thể sinh đứa trẻ ra, sau đó dùng đứa bé này uy hiếp Bạc Dạ, không phải rất tốt hay sao?” “Người đàn bà hiểm ác kia!” Đường Thi cố ý cười cười: “Cậu tàn nhẫn thật đấy.” “Tớ không tàn nhẫn thì không có chỗ đứng trong xã hội này.” Khương Thích nhìn cô nháy mắt: “Đến lúc đó, đứa cháu thứ hai nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/690294/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.