Gió núi như rít gào bên tai, lòng ta nổi bão, tiếc hận rằng trời cao chia cách.
Mười lăm năm qua, chưa bao giờ trải qua sóng gió tình cảm như thế, tình trạng của ta lúc này có thể nói là đau thương đến chết.
Ta không biết đã đứng ở cổng bao lâu, gió núi thổi vù vù, tà dương ngả bóng, ta mới ngơ ngác tìm thấy sư phụ.
“Tiểu Mạt, con làm sao vậy?”
“Sư phụ, Vân Châu đi đâu vậy?”
Sư phụ khẽ giật mình: “Con hỏi thế là sao?”
Ta cố nén mà không được, cuối cùng nước mắt vẫn ứa ra.
“Sư phụ, hắn đi đâu, người nói cho con biết đi.”
“Hắn chỉ nói có chuyện quan trọng phải đi gấp, không nói đi đâu.”
“Hắn về Phúc Kiến sao? Liệu hắn còn về đây không?”
“Có lẽ là không. Hắn đã tròn hai mươi, đến lúc xuống núi làm chuyện đại sự, phụ thân hắn đặt rất nhiều kỳ vọng nơi hắn, sao có thể để hắn ở mãi Tiêu Dao Môn.”
Tia hi vọng cuối cùng trong ta đứt hẳn. Nếu hắn tiết lộ nơi đến, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả đuổi theo, nhưng hắn dứt khoát đến mức không để lại tung tích. Con người hắn cao ngạo kiêu hãnh, hẳn là đau xót thương tâm đến cực điểm rồi mới phải kiên quyết dứt lòng như thế.
Ta hốt hoảng về phòng, nửa đêm nhiễm bệnh, nhanh chóng sốt cao nguy cấp.
Tiểu Hà Bao liên tục lảm nhảm bên tai ta: “Tiểu thư, cô bệnh thế này đúng là không thể hiểu nổi, hay là sáng nay nghe cô gia nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-con-uyen-uong-mot-doi-le/3242915/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.