“Giang Thần, Vân Mạt.” Tiếng gào thét của Lâm Mục sư huynh truyền tới.
Giang Thần khua trường kiếm lên tiếng.
Rất nhanh sau đó, Lâm Mục chạy tới, nhìn thấy ta, hắn chợt ngẩn ra.
Ta có chút ngượng ngùng, lúc này quần áo trên người ta nhất định rất có phong cách Cái Bang.
Hắn co rút khóe miệng nói: “Giang Thần đệ cũng quá nóng lòng! Giữa ban ngày ban mặt, còn là ở bên ngoài…”
Ta hiểu được ý của Lâm sư huynh, sợ hãi nói: “Không phải thế, không phải thế!”
“Bỏ đi, bỏ đi, coi như ta chưa thấy gì.” Lâm sư huynh phẩy tay, hào sảng đi trước, vừa đi vừa nói: “Sư phụ muốn đi chào từ biệt Viễn Chiếu đại sư, bảo ta đi tìm hai người, tất cả mọi người đang chờ. Giang Thần đừng sốt ruột, ngày tháng còn dài, haha.”
Giang Thần cúi đầu giả bộ lau kiếm, nín cười đến mức cánh tay run rẩy.
Ta … đỏ mặt một cách vô dụng.
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ ta và Giang Thần có quan hệ mập mờ, tại sao không hiểu lầm ta và Vân Châu, lẽ nào hắn thật sự cao cao tại thượng, ta muốn cùng hắn hiểu lầm một hồi cũng khó lắm sao?
Ta thấy chua chát trong lòng, như là ăn thứ quả mơ lạ, khó mà nuốt, không thể nhổ ra.
Đi tới trước của Trúc Trí Viện, Giang Thần dừng bước nói: “Ta qua chỗ Ngư chưởng môn mượn cho muội bộ xiêm y, muội ở trong phòng chờ ta.”
Ta gật đầu, đẩy cửa, khi đi quang qua phòng sư phụ, ta thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-con-uyen-uong-mot-doi-le/3242913/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.