Loại người trở mặt nhanh hơn lật sách như Giang Thần đúng là không thể trông đợi gì, ta không hiểu nổi đã chọc giận hắn thế nào, rõ ràng ta cảm thấy ta mới là người phải giận, tại sao bóng lưng hắn lại tức tối như thể? Như thể ta chọc giận hắn vậy! Bỏ, ta đến nhà bếp tìm đồ ăn.
Đi đến cửa, lại thấy Vân Châu đi đến từ phía đối diện. Giải quyết tiểu quận chúa nhanh vậy sao? Xem ra, có tình cảm đúng là không có gì trở ngại được.
Lòng ta từ từ cứng lại, vội vàng cúi đầu, không muốn để hắn nhìn ra thần sắc mất tự nhiên của ta.
Một hộp thức ăn đưa đến tầm mắt ta, ánh mắt của ta di chuyển từ ngón tay thon dài đến gương mặt tuấn tú, hắn như đóa sen nở trong khe suối nơi núi sâu, bóng trúc quét thềm, bụi trần chẳng chuyển, trăng xuyên đáy biển, nước không dấu vết. Mỗi lần thấy hắn, ta luôn có cảm giác không thể tiếp cận, mặc dù hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn cảm thấy hắn như bất thực khói lửa nhân gian, nếu ta bất thực khói lửa nhân gian thì nhất định uể oải ỉu xìu, ví dụ như hiện tại, ta thấy bản thân tầm thường như một miếng đậu đũa lên men.
Ta nhận hộp đồ ăn, mừng rỡ đến cảm động. Các sư huynh Tiêu Dao môn đều biết ta không chịu được mùi rượu, nhưng chỉ có hắn nghĩ đến chuyện ta chưa ăn cơm, cố ý mang cơm cho ta. Có thể thấy ta gọi hắn ca ca mấy năm cũng có hiệu quả, lúc quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-con-uyen-uong-mot-doi-le/3242908/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.