Vừa về đến nhà thì C.Băng đã đi ngay lên phòng làm cho Đ.Hằng muốn nói cái gì đó mà ko kịp.- Nó làm sao vậy? Từ lúc đến nhà tiền bối đến h nó lạ chết đi đc-M.Anh nhìn thái độ của C.Băng nhăn mặt ko hài lòng nói.
- Tốt nhất là cậu bây h cứ kệ nó đi. Đừng quan tâm đến nó ko rồi cậu sẽrước họa vào thân đấy-Đ.Hằng nhìn theo dáng nó bước lên trên lầu có chút xót xa nói.
- Tớ nói thật nhé! Thực ra thì tớ biết là cáccậu chơi với nhau từ nhỏ nên rất thân với nhau. Biết rất nhiều chuyệncủa nhau. Cái này thì tớ ko nói. Nhưng nhìu lúc tớ thấy các cậu cứ bímật nói chuyện này chuyện kia với nhau mà trừ tớ ra tớ cảm thấy khó chịu lắm. Kiểu như là bị coi như là người ngoài í. Tớ biết chúng ta mới chỉlàm việc với nhau một năm thôi nhưng thật sự là cái cảm giác ấy khí chịu lắm. Tớ ko chịu đc- M.Anh nhìn cái vẻ bí mật của Đ.Hằng thì khó chịunói hết ra những suy nghĩ của mình.
- Cái đấy tớ cũng biết chứ. Cậu ko phải suy nghĩ linh tinh gì cả. Thực ta là bọn tớ cx mún nói cho cậu bít nhưng chưa đến lúc. Cậu hãy gắng chờ thêm một tí nữa đi.Xong rồi bọn tớ sẽ nói cho cậu biết. Ok?-Đ.Hằng đặt tay lên vai con bạnan ủi.
- Ok- M.Anh nghe thây vậy thì đồng ý vì cô biết nếunhư Đ.Hằng đã hứa kể thì nhất định cô sẽ kể và cô tin hai người bạn củamình.
Hai người đang vui vẻ nắm tay nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-nang-ca-si-dang-yeu/1997704/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.