Ôm chú gấu đen nhỏ mềm mại trong lòng, Chu Kiều Kiều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng nhéo nhéo cái cổ của gấu đen nhỏ, sau đó vô cùng dịu dàng nói: "Thêm hai tháng nữa thôi, ta sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi phải làm quen với mùi của ta, sau này đi săn cho ta, bảo vệ ta, cùng Bình An thúc thúc bầu bạn với ta..."
Nàng cứ thế ríu rít lải nhải mãi.
Gấu đen nhỏ cũng chẳng biết có nghe lọt tai chữ nào không.
Dù sao thì tròng mắt nó cũng chẳng thèm đảo lấy một cái.
Tuyền Lê
Chỉ chăm chăm nhìn vào đám d.ư.ợ.c liệu tốt như linh chi, nhân sâm dưới đất mà chảy nước miếng ròng ròng.
Chu Kiều Kiều không chú ý đến bộ dạng thèm thuồng của nó.
Đợi đến khi nàng phản ứng lại, liền nhẹ nhàng vỗ một cái vào miệng gấu đen nhỏ.
"Hỗn xược, sao ngươi dám nhớ thương đồ của ta hả?"
Gấu đen nhỏ ngước đôi mắt vô tội nhìn Chu Kiều Kiều.
Nó không được nhìn sao? Sao mà bá đạo thế?
Chu Kiều Kiều hái một cây Thiết bì thạch hộc đang phát triển rất tốt: "Cây thạch hộc này mọc tốt thật, mang ra ngoài cho nương, để nương sắc cho cha uống bồi bổ thân thể."
Đi theo Vương thẩm hái t.h.u.ố.c nhiều nên nàng cũng nhận biết được không ít, tỷ như thạch hộc, tầm gửi, kim tuyến liên...
Vương thẩm cũng từng nói: "Sau này nếu đi săn mà nhìn thấy những d.ư.ợ.c liệu này thì cứ hái, đều là đồ tốt cả đấy."
Nếu không thì Chu Kiều Kiều cũng chẳng biết đường mà mang mấy loại d.ư.ợ.c liệu này vào không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4999691/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.