Chu Kiều Kiều chợt nhớ ra.
Đúng rồi, nước suối cũng có lợi cho cơ thể của nhị ca.
Hay là... nghĩ cách để nhị ca ngâm mình một chút...
Nhưng làm thế nào để huynh ấy chịu ngâm đây? Đây là một vấn đề.
Thôi, cứ giành thức ăn từ miệng hổ trước đã rồi tính sau.
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều bước tới hai bước, nói với Bình An: "Bình An, mày để lại chút thịt hoẵng này cho tao."
Vương thúc vội vàng nói: "Không cần nhiều đâu, chừng này là được rồi."
Ông dùng tay ra hiệu.
Bình An ngẩng đầu nhìn Chu Kiều Kiều rồi lại nhìn Vương thúc.
Sau đó cọ cọ với hổ cái, hai con hổ rời khỏi con hoẵng đã bị c.ắ.n đến m.á.u thịt be bét.
Chu Kiều Kiều hiểu ý nó là đồng ý, bèn lập tức chạy vào bếp lấy d.a.o và bát.
Vương thúc cầm bát hứng được nửa bát tiết hoẵng, Chu Kiều Kiều cắt một miếng thịt.
Hai người đứng dậy lùi ra xa vài bước, lúc này hai con hổ mới tiếp tục ăn thịt.
Vương thúc bưng bát tiết, cầm miếng thịt hoẵng, vui vẻ nói: "Chỗ tiết và thịt hoẵng này đủ để tẩm bổ cho tất cả chúng ta rồi."
Chu Kiều Kiều gật đầu, đúng lúc Lưu Trường Thiệt đi từ sau nhà về, Vương thúc liền nói: "Tiểu Lưu à, ngươi mang cái này đi nấu canh đi, ta về nhà lấy đồ..."
Vương thúc và Lưu Trường Thiệt bận rộn đi làm việc.
Chu Kiều Kiều quay lại sân ngồi xuống, suy nghĩ về chuyện nước suối d.ư.ợ.c hiệu.
Buổi tối, mọi người ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều lén gọi Chu Đại Sơn ra một góc.
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4887213/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.