Thượng Quan Khuynh Thành mím môi, ánh mắt nhìn Chu Tiểu Diệu chẳng mấy thiện cảm.
Chu Kiều Kiều ho nhẹ một tiếng, cắt ngang bầu không khí căng thẳng như cung đã lên dây giữa hai người.
"Khuynh Thành à, muội soạn bài thế nào rồi? Có thể nói qua chút không?"
Thượng Quan Khuynh Thành lúc này mới thu lại vẻ bất mãn trên mặt, chuyển sang mỉm cười nhìn Chu Kiều Kiều.
"Trong thời gian tỷ sống trong Thâm Sơn, muội đã giảng cho họ một số bước cơ bản và quy tắc rồi, chiều nay xem thành quả nhé."
Chu Tiểu Diệu hỏi: "Muội sống ở Thâm Sơn? Ý là sao?"
Chu Kiều Kiều kể lại chuyện mình trước đó vào Thâm Sơn tiếp xúc với người bệnh ôn dịch.
Chu Tiểu Diệu nghe xong mà lạnh toát sống lưng.
"Nghe nói trận ôn dịch này khả năng t.ử vong rất lớn."
"Chúng ta không biết y thuật, có thể bảo toàn bản thân đã là bản lĩnh lớn nhất rồi."
Thượng Quan Khuynh Thành gật đầu tán đồng lời của Chu Kiều Kiều.
Bản lĩnh con người có hạn, đừng làm những việc nằm ngoài khả năng của mình.
Một lát sau, Vương thúc và Vương thẩm cõng về một gùi lớn đồ đạc.
Chu Kiều Kiều cười đi tới giúp Vương thẩm dỡ những thứ đó ra.
"Để ta phân loại, t.h.u.ố.c và nấm để riêng, còn mấy cây nấm trông rất đẹp này ta không biết là gì, để gọi đại tẩu ra xem rồi hãy quyết định."
Nàng chỉ mới theo Vương thúc học nhận biết thảo dược.
Còn về các loại nấm, nàng biết phần lớn, nhưng một số ít thì chịu.
Chu Kiều Kiều gật đầu: "Được." Rồi quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4880561/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.