Chu Kiều Kiều nhân lúc mọi người chưa phát hiện, từng bước lùi lại.
Trên đường trở về, nàng đã nghe nói về tốc độ lây lan của căn bệnh này nhanh và tàn khốc đến mức nào.
Nàng không dám đến quá gần, không dám nói chuyện với nó quá lâu, nàng sợ ngay cả không khí cũng là vật trung gian.
Không muốn hại nữ nhi.
Hại cả gia đình.
"Miên Miên, nương tin con, con nhất định sẽ làm rất tốt."
Nói xong.
Nàng quay người bỏ đi.
Chạy rất nhanh.
"Nương... nương... hu hu hu... nương!!"
Miên Miên gào khóc đến xé lòng, nỗi đau đớn, bất lực và sợ hãi x.é to.ạc cổ họng, những người khác ở xa nghe thấy.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến.
Nhưng... sau khi họ đến lại không thấy bóng dáng của Chu Kiều Kiều.
Chỉ thấy Miên Miên ngồi xổm trên đất khóc nức nở, từng tiếng la hét, khóc lóc xé tan không gian khiến người nghe cũng phải đau lòng.
Chu mẫu giật mình, vội vàng tiến lên đỡ Miên Miên dậy, "Sao vậy Miên Miên? Bị cái gì dọa sợ à? Sao lại sợ đến mức này?"
Miên Miên "a" một tiếng, khóc càng t.h.ả.m hơn, khóc đến nôn ọe.
Dáng vẻ của nó khiến Chu mẫu, Chu phụ, cả Chu Đại Sơn và Ngô Ngọc Nương đều hoảng sợ.
Còn Nam Nhi thì bị nó dọa cho dù không biết chuyện gì cũng khóc không ngừng.
"Nương... nương nói người... có thể bị ôn dịch... ôn dịch rồi, hu hu hu... ngoại tổ mẫu, ta muốn tìm nương, ta muốn nương..."
"Người một mình trong Thâm Sơn thì làm sao bây giờ? Ngoại tổ mẫu, người đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4857741/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.