Chu Kiều Kiều giới thiệu họ: "Nàng ấy tên là Thượng Quan Khuynh Thành, một tiểu thư ta cứu được trên đường, người nhà nàng ấy đều bị thổ phỉ g.i.ế.c cả rồi. Bình An đã g.i.ế.c thổ phỉ cứu nàng, nhưng nàng không còn nơi nào để đi, không có họ hàng để nương tựa, nên mới đưa hai trăm lượng bạc duy nhất trên người cho ta, chỉ mong ta thu nhận nàng. Ta nể tình tiền bạc, đã đồng ý cho nàng ấy ở lại rồi."
Thượng Quan Khuynh Thành: "..." Hai trăm lượng? Hóa ra lời dặn mình không được phản bác là ý này à. Vậy chẳng phải là nàng ấy định nuốt riêng toàn bộ số tiền còn lại sao? Có phải hơi ích kỷ rồi không? Nhưng nàng vẫn chưa rõ tình hình trước mắt là thế nào, cũng không tiện đưa ra kết luận vội vàng, chỉ có thể im lặng cười ngây ngô.
"Nương, nương theo con về dọn dẹp căn phòng mà Đồng Nhị Nha ở trước đây đi, sau này Khuynh Thành sẽ ở phòng đó."
Chu mẫu lúc này mới hoàn hồn, vội đặt cuốc xuống đi tới.
"Được, được, còn một bộ chăn nệm sạch chưa dùng bao giờ, ta đi lấy ra cho Thượng Quan tiểu thư dùng."
Thượng Quan Khuynh Thành nở nụ cười ngây thơ đáng yêu, vô cùng ân cần với Chu mẫu: "Cảm ơn đại nương, sau này phải làm phiền mọi người rồi."
Nói rồi, nàng đặt hai tay lên nhau ở bên trái, khụy gối, làm một lễ của bậc vãn bối vô cùng chuẩn mực.
Chu Kiều Kiều nhướng mày.
Cái... tư thế hành lễ này quả thật đẹp mắt.
Không hổ là tiểu thư khuê các.
Nàng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802664/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.