Ngô Ngọc Nương đắp lại chăn cho nàng.
Nhìn nàng nhắm mắt lại rồi mới thổi tắt nến, nằm xuống nghỉ ngơi.
Đêm nay, trái tim nàng ấy vẫn luôn lo lắng cho Chu Kiều Kiều, cơ thể không mệt nhưng tinh thần lại mệt mỏi vô cùng.
Vì vậy vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.
Còn Chu Kiều Kiều sau khi nhắm mắt lại, đã trực tiếp đến không gian ở đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, miệng con hổ dính đầy máu, thảnh thơi và đắc ý nằm một bên, mắt lim dim.
Bên cạnh nó, một con gấu ngã trên đất, trên cổ đầy vết máu, cơ thể đã không thể cử động.
Ở trong không gian, Chu Kiều Kiều vẫn có thể cử động, nàng đi tới, đá mạnh con gấu đen hai cái.
"Chính là mày hại tao, đồ chó, không có mắt, tao đã nói tao là người nuôi hổ bảo mày đừng chọc vào tao rồi mà."
Nàng một tay chỉ vào Bình An, "Thế nào? Thấy chưa? Con hổ của tao! Hừ."
Cái từ 'cáo mượn oai hùm' coi như đã bị Chu Kiều Kiều chơi đến thành thạo.
Con hổ cũng không nhịn được liếc nhìn nàng một cái.
Ánh mắt khinh bỉ đó... không thể che giấu.
Chu Kiều Kiều trực tiếp bán con gấu đen.
Kết quả bán được... hai mươi vạn kim tệ...
Chu Kiều Kiều kinh ngạc một chút.
"Hóa ra gấu đen lại đắt tiền như vậy à... vậy mày phải bán được bao nhiêu tiền?"
Nàng quay sang nhìn Bình An với ánh mắt tỏa sáng mãnh liệt.
Bình An không nhịn được đảo đảo mắt.
Chu Kiều Kiều cảm thấy nó chắc là muốn đảo mắt xem thường, nhưng... nó không biết làm!
Đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802639/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.