Nàng nhỏ giọng nói: "Đại tẩu, ta cảm thấy trên thế giới này chắc không có ma quỷ đâu, tẩu yên tâm, có lẽ là ai đó không cẩn thận đi lạc vào Thâm Sơn không ra được thôi."
Ngô Ngọc Nương không tin, "Không phải đâu, thật đó, muội nghe âm thanh này xem..."
Nàng không nói được đó là cảm giác gì, nhưng nàng cảm thấy tiếng khóc của một đứa trẻ bình thường sẽ không yếu ớt, thanh thoát như thế này... Cho nên chắc chắn là ma quỷ rồi.
"Gào..." nương Thuận Thuận Nương dừng lại, sủa lớn về phía một gốc cây to.
Chu Kiều Kiều vẫn còn đang trong cảm xúc sợ hãi vì lời nói có ma của Ngô Ngọc Nương, đột nhiên nghe một tiếng như vậy, sợ đến mức phải ôm ngực.
"Phù phù phù! Sợ c.h.ế.t ta rồi, ngươi có thể đừng dọa người như vậy không? Trước khi sủa có thể nói một tiếng được không?"
Đôi mắt xanh biếc của nương Thuận Thuận ngây thơ nhìn Chu Kiều Kiều, "..." Con người, yêu cầu của ngươi có phải hơi nhiều rồi không? Ai ngờ Chu Kiều Kiều lại lờ đi ánh mắt của nó, quay sang nhìn lên cái cây kia. Nhưng trời tối quá, nàng không nhìn rõ trên cây có gì.
Thế là Chu Kiều Kiều liền cất tiếng gọi, "Này? Có ai không?"
Không khí có một thoáng ngượng ngùng.
Ngô Ngọc Nương, "Kiều Kiều, muội hỏi câu này..."
"Cô... Kiều Kiều cô..."
Lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy một giọng nói non nớt, yếu ớt nhưng rất khẩn thiết.
"Kiều Kiều, muội có nghe thấy ai gọi muội không?"
Chu Kiều Kiều cũng nhíu mày, "Vâng, muội nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802626/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.