Nó đặt con thỏ rừng xuống đất, cách Chu Kiều Kiều khoảng một mét, rồi kêu lên một tiếng với nàng.
Ánh mắt nó ra hiệu: Nhân loại, đây là quà bản vương ban cho ngươi.
Sau đó, nó lùi lại từng bước.
Ngô Ngọc Nương nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
"Nó... nó lại mang thức ăn cho chúng ta sao? Kiều Kiều, đây là chuyện gì vậy?"
Bà từng thấy sói xem người là thức ăn, chứ chưa bao giờ thấy sói mang thức ăn cho người.
Chu Kiều Kiều cười, tiến lên nhặt con thỏ rừng bỏ vào gùi, "Nó là một con vật biết báo ơn, làm vậy cũng là vì con trai của nó mà."
Vương Thẩm nói: "Tôi cũng lần đầu tiên thấy tình huống này."
Thật là... thú vị quá đi.
Họ tiếp tục tìm d.ư.ợ.c liệu, mãi đến giờ Dậu, trời bắt đầu sẩm tối, trong Thâm Sơn càng tối tăm đến mức sắp không nhìn rõ đường, họ mới quay về.
Từ xa nhìn thấy ống khói của cả hai nhà đều đang bốc khói, ba người phụ nữ bất giác nở một nụ cười.
Nơi có khói bếp bốc lên chính là nơi có người thân của họ, thật tốt biết bao.
Chu Kiều Kiều chia một con thỏ rừng cho Vương Thẩm, "Gà rừng đợi con nấu xong sẽ bưng một bát qua cho hai người."
Cũng không biết tại sao, hôm nay nàng không thấy nhiều gà rừng lắm.
Sao số lượng gà rừng lại giảm đi rồi? Không lẽ đã bị mình săn đến sắp tuyệt chủng rồi chứ? Nếu thật sự là vậy... thì có chút khó giải quyết rồi.
Vương Thẩm, "Được, lát nữa về rồi ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802608/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.