Giọng của nàng ta không nhỏ, đã gọi cả Chu phụ Chu mẫu và đại ca đại tẩu ra ngoài.
Chỉ có cha nương Đồng là không ra mặt.
Ngô Ngọc Nương nghi hoặc bước tới, “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?”
Đồng Nhị Nha oan ức bĩu môi, trông như thể Chu Kiều Kiều vừa bắt nạt nàng ta vậy.
“Ta chỉ lo lắng cho bọn trẻ, nhưng Kiều Kiều lại ghét bỏ ta… Đại tẩu, tẩu nói một lời công bằng đi, Miên Miên và Nam Nhi còn nhỏ như vậy, có phải nên được chăm sóc cẩn thận không?”
Chu Kiều Kiều tức đến bật cười.
Hóa ra, đây chính là thủ đoạn mà Đồng Nhị Nha dùng để khống chế nhị ca sao? Trước đây, nhị ca chắc chỉ toàn thấy một Đồng Nhị Nha đối diện với đại tẩu thôi nhỉ.
Ha ha.
Đúng là…
“Kiều Kiều…”
Ngô Ngọc Nương vừa mới nói được hai chữ, Chu Kiều Kiều tưởng rằng Ngô Ngọc Nương định nói giúp Đồng Nhị Nha, liền giơ tay ngăn không cho nàng nói tiếp.
“Đại tẩu, muội không phải không muốn giúp nhị tẩu, mà muội thực sự không quen ngủ chung với người khác…”
Chu Kiều Kiều vừa nói xong, Ngô Ngọc Nương cười, buông tay Đồng Nhị Nha ra, đến nắm lấy tay Chu Kiều Kiều, “Ta không phải muốn trách muội, ta là muốn nói muội hãy vào dỗ dành bọn trẻ, chuyện ở đây cứ để ta và đại ca của muội giải quyết.”
Chu Kiều Kiều mím môi, nàng biết rõ, trong lòng đại tẩu cũng đang oan ức lắm. Nàng sao nỡ để đại tẩu vốn đã không vui còn phải đến giải quyết cảm xúc cho mình?
“Đại tẩu…” Chu Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802606/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.