Vương thẩm: "Kiều Kiều, ngươi... sao ngươi lại...?"
Chu Kiều Kiều khẽ cười, "Vương thẩm, người còn nhớ lúc núi lở thẩm đã nói gì với ta không? Ta vẫn luôn nhớ, vì vậy bây giờ đã làm hòa với nhà mẹ đẻ rồi. Dụ Nhi nếu rời khỏi Trương Tuệ, sẽ không có người thứ hai coi nó là người, nó còn nhỏ như vậy, dù có đến nhà giàu làm tỳ nữ cũng rất ít người chịu nhận. Dù người ta có nhận, nó cái gì cũng không hiểu, rất có thể sẽ làm sai việc, bị đ.á.n.h mấy gậy là mất mạng ngay."
Nghe xong lời của Chu Kiều Kiều, Vương thúc và Vương thẩm cũng im lặng.
Trương Tuệ cảm kích đến rơi nước mắt.
Dụ Nhi không biết phải cảm tạ Chu Kiều Kiều thế nào, chỉ có thể lại dập đầu với nàng mấy cái.
Chu Kiều Kiều đỡ nó dậy, "Thái độ lần trước của ngươi đối với nương ngươi quả thực khiến ta không vui, nhưng ta biết mỗi hài tử đều là cục thịt trong tim của người làm nương, ta có thể thấy được sự đau lòng của nương ngươi dành cho ngươi. Nàng ấy muốn cứu ngươi, chỉ là bản thân nàng ấy không có khả năng này, ta muốn giúp nàng ấy, cũng là giúp ngươi, và cũng coi như là giúp chính mình..."
Dụ Nhi nào có khác gì chính nàng năm xưa.
Vương thẩm khẽ thở dài, "Thôi được rồi, đã Kiều Kiều bằng lòng giúp các ngươi, ta cũng không cố chấp nữa. Chỉ là Trương Tuệ, con phải nhớ, ta và cha con đã quen sống yên ổn bình lặng, không thích phiền phức."
Trương Tuệ lập tức vui vẻ đáp lời, "Vâng, tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802601/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.