Mộ Dung Yến không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày một cái, coi như đã ngầm đồng ý.
Chu Kiều Kiều vui vẻ vứt cuốc xuống, chạy về sân, "Đại ca, nhân lúc Mộ Dung Yến về rồi, huynh đi đốn ít gỗ đi."
Chu Tiểu Diệu sắp thành thân, đến lúc đó vào núi ở không thể ngủ trên đất hay ở chung với người khác được, chỉ có thể dựng thêm cho hắn một căn nhà bên cạnh.
Việc này sẽ cần không ít gỗ.
Chu Đại Sơn dừng tay, cầm lấy chiếc rìu bên cạnh, cười rồi bước ra khỏi sân, đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Yến, "Vậy phiền Mộ Dung công tử rồi."
Mộ Dung Yến mím môi, đi trước.
Chu Đại Sơn vội vàng đi theo.
Chu Kiều Kiều mỉm cười nhìn họ rời đi, rồi quay người đi vào sân của Vương thẩm.
Nàng khát nước, nhà mình không đun nước, nhưng Mộ Dung Yến thích uống trà, bên này chắc chắn có nước đun.
Nàng nhấc ấm trà lên.
Bên trong không có nước.
Nàng lại đi vào bếp.
Trong bếp có một ấm đun nước.
Nàng lắc nhẹ, quả nhiên bên trong có nước, liền lấy một cái bát ra rót nước uống.
"Ủa, đây là cái gì?"
Chu Kiều Kiều đột nhiên thấy một tờ giấy rất đẹp ở góc bếp.
Nàng tò mò cầm lên xem.
Lại phát hiện trên đó là một bức thư.
Chu Kiều Kiều nhìn nét chữ thanh tú trên đó, càng xem lòng càng trĩu nặng.
Nàng đã nghĩ đến thân phận của Mộ Dung Yến không hề đơn giản…
Nhưng không ngờ hắn lại là người của hoàng tộc.
Đúng vậy, đây là một bức thư nhà, tuy trên thư không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802569/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.