Chu Đại Sơn chỉ cảm thấy không thể tin được.
Muội ấy sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Lý Đại Bảo ra vẻ 'ta biết ngay mà', nhàn nhạt nói, "Thế này đi, sau này mỗi lần các người đi săn được thứ gì, đều phải chia cho ta một ít."
Khóe miệng Chu Kiều Kiều đầy nụ cười, "Chỉ chia một món thôi."
"Một nửa."
"Một món, ngươi muốn thì lấy không muốn thì thôi."
Dù sao thì hắn cũng không còn cơ hội để đòi mình lần thứ hai nữa.
Lần này nếu hắn chỉ đòi một món, hắn sẽ đòi cái gì?
Chu Kiều Kiều dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra.
Lý Đại Bảo suy nghĩ một lúc, c.ắ.n răng, "Được, ta đồng ý."
Nói xong, liền đi đến xem chiếc đòn gánh của Chu Đại Sơn.
Hắn muốn chọn một món nặng.
Chu Đại Sơn nhìn bộ dạng của hắn, vô cùng tức giận.
Huynh ấy không nuốt trôi cục tức này, vội vàng quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều.
Huynh ấy không muốn để Lý Đại Bảo chiếm hời, nhưng Chu Kiều Kiều lại cho huynh ấy một ánh mắt trấn an.
Huynh ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Đại Bảo trực tiếp nhặt lấy cái túi đựng rắn.
"Cái này ngươi không được lấy." Chu Kiều Kiều lập tức vội vàng tiến lên định giật lại, "Đây là trăn đó, rất nguy hiểm, không được lấy, ngươi lấy gà lôi đi, cũng được hai ba cân đó..."
Nhưng Lý Đại Bảo lại đã tinh ranh nghĩ ra điều gì đó.
Hắn ôm con trăn nặng trịch, tưởng rằng nó đã sớm bị Chu Kiều Kiều g.i.ế.c c.h.ế.t, bây giờ chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802561/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.