Biểu cảm của Chu Kiều Kiều thật sự rất sốt ruột, khiến cho Chu Đại Sơn ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có. Chỉ có thể lập tức co giò chạy. Nhìn thấy bóng dáng Chu Đại Sơn biến mất ở phía trước, nàng thầm cầu nguyện Chu Đại Sơn có thể đuổi theo mang Chu Tiểu Diệu về.
Sau khi hít sâu vài hơi, nàng vác cuốc xoay người cùng Ngô Ngọc Nương đi về. Ngô Ngọc Nương hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nói: "Đại tẩu, sau khi về muội sẽ nói với mọi người, để muội suy nghĩ trước đã."
Mặc dù nàng không muốn dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán Đồng gia. Nhưng việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Chu Tiểu Diệu, cũng liên quan đến sự hòa thuận sau này của Chu gia, nàng hy vọng có thể cẩn thận một chút, tra rõ ràng rồi mới đưa ra kết luận.
Về đến nhà, Chu phụ Chu mẫu cũng lo lắng lập tức tiến lên hỏi.
"Kiều Kiều, con đuổi theo ra ngoài làm gì?"
Chu Kiều Kiều theo họ vào nhà. Liền nói ra nỗi lo của mình, "Con nghi ngờ phẩm hạnh của người nhà họ Đồng mà đại ca tra được trước đây đều là giả vờ, con rất lo nhị ca bị lừa..."
Ngô Ngọc Nương lại thở phào nhẹ nhõm mà cười, vừa đặt cuốc xuống, phủi đất trên người, vừa nói, "Đại ca của muội là hỏi trưởng thôn Đồng Hoa, lại nhờ bà mai ở lại thôn Đồng Hoa một ngày để nghe ngóng, sẽ không sai đâu."
Chu Kiều Kiều nhíu mày, "Mong là muội đã quá lo xa..."
Ngô Ngọc Nương, "Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802552/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.