Chu Kiều Kiều thuận theo cơn giận của Chu Phương Thanh: "Cô mẫu đừng giận, người hay tức giận sẽ mau già lắm, cô mẫu xem nếp nhăn ở khóe mắt cô mẫu sâu thế nào rồi kìa, không thể già thêm được nữa, nếu không..."
Nàng liếc nhìn Mã Khánh, người vẫn luôn ngồi ở bàn chính nói chuyện, "Nếu không, dượng sẽ cưới nhị nương đấy, cha ta lại đang bị thương, đến lúc đó không tiện qua đây chống lưng cho cô mẫu nữa đâu."
Năm thứ hai sau khi họ thành thân, Mã Khánh nhân lúc Chu Phương Thanh m.a.n.g t.h.a.i đã đến thanh lâu tìm kỹ nữ.
Tiêu hết sạch số tiền mừng cưới mà họ nhận được.
Chu Phương Thanh vì chuyện này mà làm ầm ĩ một trận, về nhà mẹ đẻ tìm người phân xử.
Lúc đó, Chu phụ đã toàn tâm toàn ý giúp bà ta trút giận, đ.á.n.h Mã Khánh đến mức phải nằm trên giường nửa tháng không xuống được.
Mã Khánh cũng từ đó mà không dám ra ngoài tìm người nữa.
Nhưng dù Chu phụ đã bảo vệ Chu Phương Thanh như vậy, bà ta vẫn tàn nhẫn đến thế, nói trở mặt là trở mặt.
Sắc mặt Chu Phương Thanh rất khó coi.
Bà ta nghiến răng ken két, nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chu Kiều Kiều, thảo nào ngươi bị hưu, chỉ với cái miệng này của ngươi, không bị người ta đ.á.n.h c.h.ế.t đã là may mắn lắm rồi."
Mã Khánh cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Kiều Kiều, nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi sao không có chút giáo dưỡng nào vậy?"
Chu Kiều Kiều mím môi, vẻ mặt đầy uất ức: "Cô mẫu, ta có ý tốt nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802544/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.