Nhưng vì mặc quần áo lại, nàng vẫn chậm một bước.
Chu mẫu chạy quá nhanh, lúc nàng đuổi ra đến cửa thì Chu mẫu đã về nhà rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, liền không đuổi theo nữa.
Thất thểu quay trở lại phòng.
Vương thẩm thấy nàng quay về với bộ dạng như vậy, đỡ nàng ngồi xuống, thở dài "Hai mẫu nữ các người vẫn nên nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần."
"Ta biết, chỉ là... chỉ là cảm thấy vẫn còn hơi ngượng ngùng."
"Các người là mẫu nữ ruột, có gì mà phải ngượng ngùng chứ?"
"Nhưng trước đây ta đã hại gia đình thê t.h.ả.m như vậy, nhị ca vẫn còn giận ta, ta cũng đã từng nói sẽ không bao giờ bước chân vào cửa nhà họ Chu nữa..."
Sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được? Nàng không làm được.
Vương thẩm cười bất đắc dĩ.
Bà nắm lấy tay của Chu Kiều Kiều, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng, trên mặt tràn đầy nụ cười của một người mẹ hiền.
"Kiều Kiều à, ngươi đừng thấy Vương thẩm chưa từng làm nương, nhưng Vương thẩm có một người nương vô cùng tốt. Từ bà ấy, thẩm đã học được một điều:
Tuyền Lê
Nương, là một thân phận vĩ đại nhất trên đời này, bà có thể vì thân phận này mà từ bỏ tất cả.
Hành vi trước đây của ngươi quả thực không tốt, nhưng thẩm tin rằng, trong mắt nương ngươi, ngươi mãi mãi vẫn là nữ nhi của bà ấy, chưa bao giờ thay đổi."
Trái tim của Chu Kiều Kiều đột nhiên rung động mạnh.
Nhớ lại ánh mắt đau lòng của Chu mẫu lúc nãy, nàng lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802532/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.