Chu Tiểu Diệu không muốn nói chuyện với Chu Kiều Kiều.
Vì vậy, hắn chỉ nhìn Chu Đại Sơn, như thể là Chu Đại Sơn hỏi, hắn chỉ giải thích cho Chu Đại Sơn nghe: "Bởi vì thuế đinh năm nay là 160 văn tiền."
Tuyền Lê
Chu Đại Sơn kinh ngạc.
"Sao nhiều vậy? Mọi năm không phải đều là 120 văn sao?"
Chu Tiểu Diệu lắc đầu, "Ta cũng không biết, ta chỉ nghe lỏm được một câu rồi vội về nói với huynh ngay, bây giờ ở đó đã tụ tập rất nhiều dân làng, họ cũng đang tìm trưởng thôn để gây sự."
Chu Đại Sơn chỉ do dự một lúc rồi bước đi, bị Chu Kiều Kiều kéo lại, hắn khó hiểu quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều bình tĩnh hỏi: "Huynh định làm gì?"
"Đương nhiên là tìm trưởng thôn hỏi cho rõ, thuế đinh cao như vậy, còn để người ta sống không?"
"Thuế đinh là do trưởng thôn quyết định sao?"
"Không phải."
"Là hắn ta được hưởng sao?"
"Không phải..."
Hắn càng nói càng chột dạ.
Đúng vậy, trưởng thôn rõ ràng chỉ là người truyền lời.
Tìm trưởng thôn thì có ích gì chứ? Sau khi hắn bình tĩnh lại, Chu Kiều Kiều buông tay hắn ra, phân tích tình hình: "Trưởng thôn không quyết định được, huynh tìm hắn cũng vô ích, chi bằng nhanh chóng đi kiếm tiền."
Chu Đại Sơn bừng tỉnh ngộ, gật đầu.
"Vậy chúng ta không quan tâm nữa sao? Thật sự phải nộp nhiều tiền như vậy, chúng ta lấy đâu ra?"
"Vậy huynh phản đối thì có lấy ra được không? Hay là gây sự thì trưởng thôn có thể miễn thuế cho huynh?"
"Mọi người đều đang phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802512/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.