Chưởng quỹ đứng bên cạnh kinh ngạc đến sững sờ.
Đây là ý gì? Trương công tử đang nói Chu nương tử là nương của hắn ta?
Sao có thể???
Ánh mắt ông ta tràn đầy vẻ hóng chuyện.
Chu Kiều Kiều lại cười lạnh một tiếng, "Vậy còn chuyện ngươi bán muội muội để đổi lấy tự do cho mình thì sao?"
Trương Hi nghẹn lời.
Nghĩ đến ngày hôm đó Nam Nhi chạy theo tìm mình, mà mình lại muốn bán nàng ấy đi, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng...
Cho dù có làm lại lần nữa, hắn cũng sẽ không mềm lòng.
Tuyền Lê
"Hừ, ta không muốn nói nhảm với ngươi, dù sao ngươi cũng là một kẻ không có lương tâm."
Hắn ta nói xong, liền quay sang nhìn chưởng quỹ một cách hung dữ, "Những món thú rừng đó nếu đều mua từ tay nàng ta, thì ta không cần nữa."
Chưởng quỹ lộ vẻ khó xử.
Trương công tử này là khách quý của họ.
Mà thú rừng của Châu nương tử cũng mang lại cho tiệm không ít khách quen.
Cả hai đều không thể đắc tội được.
Điều này khiến ông ta phải làm sao đây?
Đúng lúc chưởng quỹ đang do dự, Chu Kiều Kiều lại nhàn nhạt hừ một tiếng, "Trương Hi, ngươi có chắc là muốn để Vương viên ngoại biết ngươi đã từng vì muốn thoát khỏi hắn ta mà không tiếc hãm hại chính muội muội ruột của mình không?"
Chu Kiều Kiều không hề sợ hãi.
Trên mặt Trương Hi hiện lên một tia khó hiểu.
Hắn không hiểu ý của Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nói giọng nhàn nhạt, "Cũng giống như việc ta đã từng bỏ rơi ngươi, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802510/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.