Mi mắt Chu Kiều Kiều khẽ giật giật, rồi thẳng thừng nói: "Nhặt được bên đường thôi."
Nam nhân nghe vậy, bất mãn hừ nhẹ một tiếng, mũi chân điểm một cái đã vượt qua vô số cạm bẫy, đáp thẳng vào trong sân.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế đó, cử chỉ toát lên vẻ cao quý lạnh lùng, ánh mắt tuy nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác có cảm giác không dám nhìn thẳng.
"Nhặt được bên đường?" Ai mà lại thuận tay nhặt được một nam nhâ tuấn tú như vậy chứ? Bây giờ tẩu ấy thậm chí còn nghĩ rằng lý do Chu Kiều Kiều hòa ly với Trương Hoài Ân, có lẽ là vì nam nhân này.
Chu Kiều Kiều dẫn tẩu ấy vào trong, vẫn giải thích rõ ràng lai lịch của nam nhân.
Ngô Ngọc Nương bừng tỉnh ngộ, "Ngươi gan thật đấy, lỡ như hắn không phải người tốt thì sao? Hơn nữa vết thương của hắn đã lành rồi mà vẫn không đi, biết đâu hắn là tội phạm bị truy nã gì đó."
Lỡ như là kẻ g.i.ế.c người hoặc là tên hái hoa tặc thì sao...
Chu Kiều Kiều kịp thời lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tẩu ấy.
"Không liên quan đến chúng ta, không cần nghĩ nhiều. Ta đi nấu cơm, chúng ta ăn xong rồi nghỉ ngơi."
Tuyền Lê
Ngô Ngọc Nương vội nói, "Ngươi nghỉ đi, để ta nấu cơm."
Cuối cùng hai người cùng nhau nấu.
Rất nhanh đã nấu xong cơm trắng, ăn cùng với dưa muối mà Vương thẩm.
Nam nhân không ăn, hắn không thích ăn những bữa cơm đơn giản như vậy, hắn đã lấy một con gà rừng trong gùi của Chu Kiều Kiều đi nướng.
Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802508/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.