Châu Kiều Kiều gật đầu, "Đương nhiên rồi."
Đây vốn dĩ là mục đích nàng dẫn Ngô Ngọc Nương đến nhà Hứa thẩm.
Hai người đi ngang qua thôn, không ít người đang nghỉ ngơi dưới gốc cây đào đều ngây người nhìn.
"Đây... đây không phải là hai kẻ thù không đội trời chung nhà họ Chu sao? Bọn họ... sao họ lại đi cùng nhau? Trông còn khá hòa thuận nữa."
"Buổi chiều ta đã thấy họ đi cùng nhau từ xa rồi, ta nói với các người các người còn không tin, bây giờ tin chưa?"
"Đó là Ngô Ngọc Nương và Chu Kiều Kiều đó, Chu Kiều Kiều đã hại nhà họ Chu tan cửa nát nhà, Ngô Ngọc Nương là tức phụ nhà họ Chu, không phải là người hận nàng ta nhất sao? Sao lại đi cùng với nàng ta được?"
"Ai mà biết được... Này, Lưu tẩu, tẩu có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Trong số những người này, người có quan hệ tốt nhất với Chu Kiều Kiều chính là Lưu Trường Thiệt hay bát quái.
Thời gian gần đây hai người cũng tiếp xúc nhiều nhất.
Lưu tẩu bị họ gọi mới hoàn hồn lại.
Tuyền Lê
Trong mắt vẫn còn mờ mịt.
Nàng "ờ à" mấy tiếng, đầu óc quay cuồng như lốc xoáy cũng không nghĩ ra được nguyên cớ, đành nói một câu ‘ta cũng không biết’ để kết thúc.
"Ối chà, trong cái thôn này mà còn có chuyện ngươi không biết sao? Ta còn tưởng chuyện gì ngươi cũng biết chứ."
Mọi người đều cười nhìn Lưu tẩu.
Lưu tẩu thực sự tò mò về chuyện của Chu Kiều Kiều và Ngô Ngọc Nương, không có tâm trạng nói chuyện với họ nữa, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802500/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.