Khi nàng ấy chép sách, nước mắt rơi xuống trang giấy.
Nha hoàn liền vo tròn tờ giấy đã viết được hơn một nửa vứt đi, "Giấy đã bẩn, không xứng để vào mắt phu nhân, mời di nương chép lại."
Miên Miên không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể đưa tay lau nước mắt, chép lại từ đầu.
Nhưng sau khi viết được hơn một nửa, nha hoàn đó lại nói chữ nàng ấy viết không đẹp, lại trực tiếp vo tròn vứt đi.
"Mời di nương chép lại."
Mãi cho đến tối, Miên Miên mệt lả, ngủ gục sang một bên.
Nửa đêm, một người nam nhân lén lút lẻn vào từ đường, giở trò sàm sỡ với Miên Miên.
"A... Nhị thiếu gia, ngài buông ta ra, buông ta ra."
"Di nương, ta khỏe hơn cha và Hầu gia, hai lão già đó nhiều, ta nhất định có thể làm nàng vui vẻ, nàng tin ta đi, cho ta một cơ hội."
Hắn bịt miệng Miên Miên, kéo nàng vào phòng bên cạnh.
Miên Miên liều mạng đ.ấ.m đá hắn, cầu cứu vô vọng, trên mặt đất, là những vệt m.á.u do chân nàng ấy kéo lê tạo thành, đỏ tươi chói mắt.
Chu Kiều Kiều liều mạng muốn xông vào, nhưng trước mắt như có một bức tường vô hình không thể xuyên qua, nàng bị chặn ở bên ngoài.
Không lâu sau, nàng nhìn thấy bên trong đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn...
"Cứu mạng... có ai không, cứu mạng..."
"Các người bắt nạt ta, đều không phải người tốt. Ta không sống nổi nữa, các người c.h.ế.t cùng ta đi, ha ha ha ha ha"
Giọng nói sắc lạnh bi thương của Miên Miên truyền đến, qua ngọn lửa lớn, qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802483/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.