Bởi vì bây giờ hắn đã nhớ ra, nhận ra đây chính là nữ nhân trước đây đã không cứu mình.
Động tác của Chu Kiều Kiều vô cùng nhanh chóng, ra tay cũng không nương nhẹ.
Thường xuyên làm người nam nhân rất đau, nhưng hắn cũng chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì.
Chu Kiều Kiều thầm khâm phục nghị lực này.
Chỉ là nàng không có tâm trạng để mà thương xót hắn.
Sau khi nhanh chóng xử lý xong, Chu Kiều Kiều liền nói: "Ta phải về đây, nói lời giữ lời, sau này ta sẽ thường xuyên vào."
Lần này, hắn cứu nàng, nàng cũng cứu hắn, coi như không ai nợ ai.
Nhưng lời đã hứa, nàng sẽ làm được.
Người nam nhân không nói gì.
Nhưng sau khi cúi đầu nhìn vết thương của mình, hắn nói: "Mang rượu đến đây."
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều ngẩn người, sau khi hiểu ý hắn, nàng gật đầu: "Được, ta đi lấy cho ngươi."
Nói xong, nàng nhanh chóng ra ngoài.
Lúc này, chân trời đã có màu cam vàng, bất tri bất giác, một đêm kinh hoàng đã trôi qua.
Chu Kiều Kiều vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vừa ra khỏi cửa, nàng đã thấy bên cạnh nhà chất đầy gỗ.
Ít nhất cũng phải có... vài trăm khúc.
Và khi nàng nhìn ra xa, chỉ thấy một khoảng rừng lớn cách đó không xa đã biến mất.
Chu Kiều Kiều lập tức biết là ai làm.
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn người nam nhân: "Ngươi đốn nhiều cây như vậy làm gì?"
Người nam nhân chỉ lạnh nhạt nhìn nàng.
Không nói một lời.
Hắn có thể nói gì chứ? Nói rằng lúc hắn không nhớ gì đã dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802474/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.