Chu Kiều Kiều sốt ruột nói.
Nhưng Chu Hoa Bỉnh vẫn không chịu nhả ra.
Ngược lại, hắn nhìn Chu Kiều Kiều rất nghiêm túc, nói: “Nếu ngươi còn làm lung lay lòng người, ta có thể đưa ngươi vào đại lao.”
Chu Kiều Kiều mím môi, lúc này, nàng muốn bóp c.h.ế.t Chu Hoa Bỉnh.
Ích kỷ, nhỏ nhen, lắm chiêu trò……
Người như vậy, sao lại xứng làm thôn trưởng? Đậu đại nương liền nói: “Thôn trưởng, phần lớn ruộng đất của thôn chúng ta đều là đất bằng, nếu không tu sửa cống rãnh dẫn nước, mưa lớn đến, chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.”
Trận mưa lớn nửa tháng trước, rất nhiều cây trồng trong ruộng đều bị úng nước mà c.h.ế.t.
Thôn dân tổn thất nặng nề.
Bà cũng có một thửa ruộng mạ bị thiệt hại.
Lần này, bà hy vọng có thể phòng ngừa trước.
Chu Hoa Bỉnh trừng mắt nhìn Đậu đại nương.
Nhưng vẫn không đồng ý.
Chu Kiều Kiều và Đậu đại nương đành phải quay người rời đi.
Sau khi các nàng rời đi, vợ của Chu Hoa Bỉnh đi ra, nói: “Lão đầu tử, đề phòng khi chưa xảy ra vẫn rất cần thiết.”
Sắc mặt Chu Hoa Bỉnh nhạt đi, nói: “Hừ, đạo lý này ta không biết sao? Nhưng chủ ý này tuyệt đối không thể là Chu Kiều Kiều nói ra. Nàng một nữ nhân bị trượng phu bỏ rơi, còn vọng tưởng làm ân nhân của cả thôn ta sao?”
“Nàng là về từ nơi khác, chúng ta không nên kỳ thị nàng.”
“Nói cái gì hòa ly, bất quá là nói giảm nói tránh mà thôi. Thôi, không nói nữa, ta lập tức đi vào thành một chuyến, trở về sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802447/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.