Nói xong, nàng nhanh chóng rời khỏi nhà Vương thẩm.
Xong rồi, nói dối có bị sét đ.á.n.h không? Nàng thầm giải thích với thần minh: Ta không cố ý nói dối, ta chỉ không muốn yêu đương, trời đất ơi đừng nghĩ ta là kẻ mê muội tình yêu mà đ.á.n.h c.h.ế.t ta.
Tuyền Lê
Vương thẩm và Vương thúc đều ngẩn ra.
Đợi nàng biến mất ở ngoài cửa, Vương thẩm mới tìm lại được giọng nói: “Nàng… Nàng nói gì? Nàng còn thích Trương Hoài Ân?”
“Ừm, nàng nói vậy.”
“Trời ạ, nha đầu này, Trương Hoài Ân đúng là một kẻ khốn nạn, sao nàng còn vướng bận hắn! Thật là nghiệp chướng mà.”
Vương thẩm cũng không ngờ, mình chỉ muốn làm một việc tốt, lại ngoài ý muốn gây ra chuyện lớn như vậy.
Chu Kiều Kiều một hơi chạy về nhà.
Hai đứa trẻ thấy bộ dạng gấp gáp của Chu Kiều Kiều thì hơi sững sờ.
“Nương, sao vậy?” Miên Miên vội vàng đỡ Chu Kiều Kiều ngồi xuống.
Nam Nhi cũng im lặng nhìn Chu Kiều Kiều.
Ánh mắt cũng là ngầm hỏi.
Chu Kiều Kiều cười ngượng nghịu: “Không có gì, tranh thủ thời gian ăn cơm đi, ăn xong chúng ta sớm đi nghỉ ngơi, ngài mai còn đi nhổ cỏ ngoài ruộng.”
Hai đứa trẻ thấy Chu Kiều Kiều không còn nói chuyện đ.á.n.h người nữa thì cũng yên tâm.
Các nàng nhao nhao gật đầu.
Tranh thủ thời gian ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều lại cho sói con Thuận Thuận uống một chút cháo, vừa cho ăn xong, Chu Kiều Kiều chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên nhìn thấy Thuận Thuận mở mắt.
Đôi mắt đen láy sáng ngời là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802441/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.