Lưu Trường Thiệt nói, “Kiều Kiều, Nam Nhi cũng là người lương thiện, nàng đã rất hối hận, rất sợ hãi, ngươi về nhà không cần trách mắng nàng nữa, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Chu Kiều Kiều chân thành cúi đầu với Lưu Trường Thiệt, “Vâng, cảm ơn Lưu đại tẩu.”
Lưu Trường Thiệt thấy Chu Kiều Kiều biết ơn mình.
Lập tức cảm thấy vui vẻ hơn cả việc nói một trăm chuyện phiếm.
Thậm chí còn có chút ưỡn ngực, mặt mày tràn đầy đắc ý, tự hào.
“Không có gì, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, về sau còn có gì cần ta giúp đỡ, cứ việc nói là được rồi.”
Hóa ra đây chính là giúp người vui vẻ.
Cảm giác này thật tốt.
Sau một nén hương, Chu Kiều Kiều cuối cùng cũng mang các con về nhà.
Vừa về đến nhà, Miên Miên liền dẫn Nam Nhi quỳ trước mặt Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều đau lòng muốn đỡ các nàng dậy.
Nhưng lại nghĩ đến việc Nam Nhi suýt bị bắt đi tối nay.
Nàng lập tức cứng lòng.
Nam Nhi quá ngây thơ, có một số chuyện nếu không nói rõ ràng, sau này nàng sẽ còn tiếp tục làm bậy.
“Nương, Nam Nhi biết sai rồi, cũng đã nhận được bài học, cầu xin người đừng tức giận, dù con không có muốn hay không, về sau con đều sẽ nghe lời.”
Nam Nhi nghe nương nói không muốn các nàng.
Lập tức sợ hãi.
Tuyền Lê
Khóc nắm lấy ống quần Chu Kiều Kiều, “Nương…… Con thật sự biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa, người tha thứ cho con, ô ô ô ô……”
Chu Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802428/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.