Miên Miên ở sau lưng Chu Kiều Kiều trừng mắt nhìn Nam Nhi, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng không được nói lung tung.
Nam Nhi không hiểu, bị trừng đến cúi đầu.
Chỉ là trong lòng rất khó chịu.
Trương Hi c.ắ.n răn mới nói ra một câu, “Ngươi vậy mà nhẫn tâm như thế! Ngươi chẳng lẽ không biết……”
Chu Kiều Kiều đoán được hắn sắp nói gì.
Thế là lập tức mở miệng ngắt lời hắn, “Ta nhẫn tâm? Ở Trương Gia mười năm ta chịu bao nhiêu cực nhọc, cha ngươi lại lợi dụng xong ta rồi lập tức vứt bỏ ta, đến cùng ai mới là kẻ nhẫn tâm?”
“Ngươi cũng vậy, ta chăm sóc ngươi từ khi còn khóc lóc đòi ăn đến khi có thể tự lập, ngươi lại căn bản không coi ta là mẫu thân, bây giờ đoạn tuyệt quan hệ, còn muốn đến chế giễu chúng ta nghèo túng khốn cùng đúng không?”
Trương Hi há hốc mồm.
Không, hắn chỉ là đến tìm nàng lấy tiền.
Thế nhưng là nghe từng câu ‘nghèo rớt mùng tơi’ ‘nghèo túng’, nội tâm hắn cũng rõ ràng, Chu Kiều Kiều là không có khả năng đưa ra nhiều tiền như vậy.
Nếu nhắc lại yêu cầu này, chính là tự hạ thân phận, đem mặt mình đặt dưới đất hung hăng chà đạp.
Hắn c.ắ.n răng một cái, khẽ hừ một tiếng, “Mặc dù ta không muốn thừa nhận ngươi là mẫu thân của ta, nhưng chúng ta dù sao cũng là m.á.u mủ ruột rà đ.á.n.h gãy xương còn gân, ta cũng không thể trơ mắt nhìn các ngươi chịu khổ……”
Hắn không dám đối mặt với ánh mắt của Chu Kiều Kiều.
Chỉ có thể nhìn về phía trước.
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802423/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.