Hắn sao có thể không tin tưởng lão bản? Hầu tử nghĩ càng thêm áy náy, lập tức quỳ xuống trước Trần lão bản.
Nức nở khóc lớn: "Thật xin lỗi Trần lão bản... Đều là ta không tốt, là tôi thất thần lúc xào rau, cầu xin ngài tha thứ cho ta, ô ô ô..."
Trần lão bản thần sắc nghiêm túc: "Vì sao ngươi lại thất thần? Xảy ra chuyện gì?"
Hầu tử đưa tay lau mặt, làm cho khuôn mặt vốn đã lem luốc càng thêm đen kịt khắp mặt.
"Mẹ ta hai ngày trước lên núi hái nấm, té gãy chân, cần rất nhiều tiền để trị chân, nhưng ta không có tiền... Ta trộm hai gốc nhân sâm trong tiệm đi bán cho mẹ trị chân.
Ta vốn nghĩ chỉ cần tạm thời không ai cần t.h.u.ố.c bổ thì sẽ không bị phát hiện, sau này từ từ tiết kiệm tiền mua nhân sâm để đền lại, nhưng hôm qua gặp ngươi nộp phí bảo kê chỉ còn lại mấy lượng bạc, thấy ông vì sinh kế của tiệm mà mày cau mày nhăn mặt...
Ta cảm thấy mình có lỗi với ông, luôn không yên lòng, lúc đó mới bất cẩn làm cháy phòng bếp. Trần lão bản, thật xin lỗi, ông đưa ta đến quan nha xử phạt đi..."
Một người đàn ông to lớn, trước mặt quan sai và Trần lão bản khóc đến thở không ra hơi.
Càng làm lộ ra hành vi "trộm cắp" vô liêm sỉ của mình, khiến mọi người chỉ trích, mắng nhiếc.
Hắn cũng đã dồn hết sức lực và dũng khí.
Chỉ mong sau ngày hôm nay liền không cần sống sót nữa, tránh bị người khác chê cười.
Trần lão bản nghe xong, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802403/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.