Chỉ là nàng không nỡ g.i.ế.c, lần này, nàng đem toàn bộ thịt rừng này đặt vào phòng chứa đồ trong không gian.
Như vậy, liền chiếm hết phòng chứa đồ không lớn của nàng.
Nàng nhìn cảnh tượng chuột đồng chạy tán loạn, gà rừng bay loạn, thỏ rừng không có chỗ trốn đứng chen chúc, có chút im lặng.
Nàng nhanh chóng đi về phía trong thành.
Gần đến phụ cận gần xung quanh thành, nàng nhìn thấy một mảnh rừng trúc, nhặt trên mặt đất một ít tre khô dài ngắn khác nhau, đơn giản bện thành bè, lại đặt con lợn rừng lên.
Nàng kéo bè trúc hướng trong thành mà đi.
“Trời ạ, tiểu nương tử này kéo chính là lợn rừng sao?”
“Đúng vậy, lợn rừng chưa trưởng thành, từ đâu mà có?”
Người vây xem càng ngày càng nhiều.
Một số người đi theo bên cạnh Chu Kiều Kiều, hỏi nàng, “Vị nương tử này, ngươi kéo lợn rừng từ đâu mà đến?”
Chu Kiều Kiều cười nói, “Chính ta lên núi săn.”
“A? Một mình ngươi tiểu nương tử, một mình lên núi đi săn?”
“Không thể nào? Ngươi sao có thể săn được lợn rừng?”
Chu Kiều Kiều nhìn người nữ tử kia nói chuyện, ngữ khí bình thản nói, “Ta bình thường săn đều là thịt rừng cỡ nhỏ, lần này vận khí tốt, đúng lúc gặp con lợn rừng này tự mình không cẩn thận bị phiến trúc đ.â.m trúng mắt, ta mới có thể bắt được nó.”
Trước khi vào thành, Chu Kiều Kiều sớm đã lấy ra mũi tên đã tụ lực, dùng phiến trúc cắm vào mắt lợn rừng, vết thương kia cũng biến thành kích thước của phiến trúc, hoàn toàn không nhìn thấy dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802393/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.