“Đúng vậy.”
“Vậy thì không thể nào, đừng nói ta không có nhiều bạc như vậy, nếu ta có, cũng sẽ không cho bà. Lúc hòa ly, là các ngươi chê nữ nhi chỉ cần nhi tử, hiện tại nhi tử dùng tiền không phải nên chính các ngươi gánh vác sao? Dựa vào cái gì tìm ta đòi?”
Chu Kiều Kiều bày ra vẻ mặt khó chịu, thành công chọc giận tinh thần nghĩa hiệp của người khác.
Bọn họ nhao nhao khiển trách Chu Kiều Kiều.
Nói dù là cùng cha mẹ, nhi tử cũng là con của Chu Kiều Kiều, Chu Kiều Kiều không nên mặc kệ.
Lão thái thái điên cuồng, muốn mượn ‘dư luận’ để Chu Kiều Kiều lại tìm nhà mẹ đẻ lấy chút tiền đến đền bù cho họ.
Bà ta nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Ôi, thật đáng thương cho cháu trai của ta, sao cháu lại gặp phải một người mẹ vô nhân tính như vậy, nàng đây là muốn cắt đứt đường tiền đồ của ngươi ……”
Lão thái thái vừa khóc, vừa đi về phía đám người, kể cho họ nghe về sự nhẫn tâm của Chu Kiều Kiều.
Nói nàng là quen tay ăn trộm, nhà họ vì giữ danh tiếng mới bỏ qua nàng, nhưng không ngờ nàng lại lấy sạch tiền tài trong nhà, khiến họ hiện tại ăn cơm cũng khó khăn, cháu trai cũng không có tiền để chi tiêu vân vân……
Cuối cùng, tinh thần nghĩa hiệp của mọi người đạt đến đỉnh điểm.
Có người cao giọng nói, “Đưa nàng ra quan, dù thế nào cũng phải để Huyện lão gia trừng phạt nàng.”
“Đúng vậy, nàng đây là phạm tội trộm cắp.”
Lão thái thái và Trương Hoài Ân càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802385/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.