“Thật sự là tai họa, Ngọc nương thật sự là khổ tám đời mới gặp phải một cô em chồng thế này.”
Chu Kiều Kiều nghe những lời mắng c.h.ử.i của bọn họ, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nếu không phải luật pháp Đại Tề không cho phép dân chúng di chuyển tùy tiện trừ khi có tình huống đặc biệt, nàng đã tùy tiện tìm một hang núi để ở, chứ không về thôn Chu Gia để bị người người chỉ trỏ.
Nhưng mà… không có cách nào.
Nàng chỉ có thể trước vào nhà đã rồi nói.
Trong phòng Chu gia.
Ngô Ngọc nương nằm trên mặt đất, trên trán một vết thương dài bằng ngón tay đã lật da, nhìn đã thấy sợ, đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu.
Những người khác trong Chu gia bên cạnh căn bản không dám động vào Ngô Ngọc nương.
Chu Đại Sơn gấp đến đỏ cả mắt, Chu phụ đi đi lại lại trong phòng, Chu mẫu chỉ biết quỳ bên cạnh Ngô Ngọc nương mà khóc.
Chu Tiểu Diệu không có ở đây, hẳn là đã đi mời đại phu.
Chu Kiều Kiều lập tức đi tới, một tay móc vào trong ngực, thực chất là lấy ra một bình iodophor và một bình Vân Nam bạch d.ư.ợ.c mua từ Không Gian.
Lấy ra hai bình thuốc, nàng lập tức nói với Chu mẫu: “Đi lấy kim khâu, nến đến đây, nhanh lên!”
Chu mẫu còn chưa kịp phản ứng. Bị Chu Kiều Kiều quát đến nỗi thân thể run lên.
Tuyền Lê
“Muốn… muốn làm gì?”
Chu Kiều Kiều không kiên nhẫn giải thích: “Cứu nàng, nhanh lên, không thì chờ đại phu đến, nàng có c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802379/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.