“Xem ra, đúng là vậy.”
“A, ta cũng không muốn bị nàng ta ba ngày hai bữa tìm đến gây phiền toái, mượn cái này, mượn cái kia, sau đó vĩnh viễn không trả……”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Người ta ở nhà tổ mẫu của mình, chúng ta còn có thể đuổi người ta đi sao?”
Thời gian một nén hương sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Kiều Kiều, “Vương thúc, Vương thẩm.”
Vương thúc nhíu mày, mặt mũi tràn đầy không kiên nhẫn, “Nhìn xem, thật đúng là đến rồi……”
Vương thẩm hiện tại nhìn đến hai quả dại đỏ kia càng thấy không thoải mái.
Cái này không phải nước cờ đầu sao.
“Vương thúc, Vương thẩm.”
Bên ngoài tiếng gọi vẫn còn tiếp tục.
Vương thúc chỉ có thể phất phất tay, “Bà đi xem thử, ta thì không muốn nhìn thấy nàng ta, ta sợ ta nhịn không được muốn đ.á.n.h nàng ta.”
Vương thẩm mặt không kiên nhẫn, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Kiều Kiều mỗi tay bưng một bát cơm, ở giữa còn kẹp lấy một cái bát, bên trong là rau dại xào.
Vương thẩm một chốc trở nên kinh ngạc, lập tức đi đến phía trước tiếp nhận chén rau dại kia, “Ai nha, ngươi đây là làm cái gì?”
Nàng mở ra cánh cửa bên hàng rào, để Chu Kiều Kiều đi vào.
Chu Kiều Kiều bưng hai cái bát cơm đi vào, trong chén còn có thêm mấy miếng khoai tây.
Chu Kiều Kiều cười nói, “Thời gian không còn sớm, ta thấy các ngươi không làm cơm, nghĩ chắc là vì người quá mệt mỏi, vừa vặn ta làm cơm cũng không có tốn bao nhiêu, mặc dù ta xào rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/4802370/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.