Oh Chaesim, nữ, thoạt nhìn vị thành niên nhưng thật ra đã 23 tuổi, vẻ ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại mạnh mẽ, nhân viên của công ty thiết kế quảng cáo, fan hâm mộ trung thành của nhóm nhạc nam Sói Con. Hủ.
Không biết trên thế giới này có giai thoại nào về chuyện hủ nam và hủ nữ kết thành một đôi hay không, dù sao Oh Chaesim và Lu Han như hạt mè hạt đậu vậy, vừa nhìn đã phải lòng nhau rồi.
Lu Han đứng đó chống tay lên tường, thiếu chút nữa là bị tiết mục người nào đó cưỡng hôn con mình làm cười đến ho sặc sụa. Anh vừa hít thở thật sâu, vừa móc điện thoại ra gọi cho Oh Chaesim: “Chaesim a, em tới đâu rồi?… Ha… Anh sắp chết cười…”
“Lập tức đến ngay, đã vào cư xá rồi~ Anh ra mở cửa đi~ Lu Lu, anh làm sao vậy, sao lại thở gấp~”
“Không có việc gì, không có việc gì, một lát nữa anh nói cho em, đủ để cho em viết nguyên một cuốn fanfic luôn… Để anh đi mở cửa cho em~”
Oh Sehun như một cái đuôi nhỏ bám sát sau lưng Lu Han tung ta tung tăng: “Chú Lú~~ Ai muốn đến nhà vậy~~~”
“Bạn gái của chú Lu, rồi con sẽ nhìn thấy ngay~”. Cúi đầu nhìn nhìn bờ môi cuối cùng cũng trở về màu sắc bình thường của thằng bé, cảm giác buồn cười trong lòng Lu Han lại dâng lên, nghĩ đến một hồi gặp Oh Chaesim không thể để cho cô ấy vừa vào nhà đã nhìn thấy mình điên điên như trong phiên bản manga, Lu Han vỗ vỗ đầu thằng bé, tỏ ra ân cần để thay đổi trọng điểm câu chuyện: “Miệng còn đau không? Không nên trách baba của con, ba không có cố ý~”
“Vừa rồi còn đau đau, hiện tại đã hết đau!” Oh Sehun trả lời thành thật, còn toét miệng tươi cười với Lu Han.
Làm trẻ con cũng thật tốt, khổ sở thế nào cũng có thể mau chóng vui vẻ trở lại.
… Cho nên về chuyện baba của con đoạt mất nụ hôn đầu tiên, chờ con trưởng thành rồi tìm cậu ấy tính sổ sau, không cần hoảng sợ ~~
Mở cửa ra đợi một lát thì Oh Chaesim cũng xuất hiện, nhìn thoáng qua là một cô gái rất bình thường, không có chân dài tít tắp cũng không phải một nữ thần xuất chúng, cung cách ăn mặc rất gọn gàng, không thuộc type đáng yêu nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái —— lúc cười thì hai mắt sẽ cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm, khóe miệng có một lúm đồng tiền nho nhỏ —— lúc vui vẻ thì là một người vô cùng có sức cuốn hút.
“Lu Lu! A ~~~ thằng bé này chính là Tiểu Bạch Cửu mà anh nói sao?~~”. Sau khi lên tiếng chào Lu Han, đuôi mắt của cô gái kia thoáng cái liền liếc nhìn sang Oh Sehun đang đứng ở sau lưng Lu Han, Chaesim kêu lên một tiếng rồi nhô đầu ra chào hỏi Oh Sehun: “Xin chào cậu bé đẹp trai~~~”
Thằng bé đại khái là có hơi bị sự nhiệt thình của Oh Chaesim hù dọa, giơ tay lên nắm chặt tay Lu Han, chớp chớp con mắt nhìn chằm chằm vào Oh Chaesim, không nói ra được nửa chữ.
“Chaesim, em làm Sehun sợ rồi~~ Sehun, dì này không phải người xấu, là bạn gái của chú Lu đó~~ Con phải gọi là dì~~” ôm Oh Sehun vào lòng, Lu Han ân cần giới thiệu về Oh Chaesim với thằng bé.
“Hả?! Em làm nó sợ ư~~ Xin lỗi nha Sehun, dì sẽ nghiêm túc một chút~ Chào con, dì là Oh Chaesim~~”
“Chào dì Chaesim… Con là Oh Sehun, con sắp năm tuổi rồi… Dì Chaesim có thể gọi con là Tiểu Bạch Cửu….” ôm cổ của Lu Han, Oh Sehun dùng giọng nói bập bẹ của mình để chào hỏi.
Con gái mỗi khi gặp được cái gì đó đáng yêu thì thường có chung một phản ứng —— tình thương của người mẹ ồ ạt trổi dậy —— và Oh Chaesim chính là minh chứng rõ rệt nhất.
“(≥▽≤)/ Trời ơi, Lu Lu, nó thật sự rất đáng yêu a~~~ Để dì ôm một cái có được không? Tiểu Bạch Cửu mau ngồi vào trong chén của dì đi~~~ Trời ơi, cả người đều mềm mềm~~~ Trời ơi, sao lại có thể đáng yêu như vậy~~ Tiểu Bạch Cửu, con thích ăn cái gì dì cũng mua cho con hết, sau đó con theo dì về nhà có được không~~~”
Lu Han bất đắc dĩ mà mỉm cười nhìn cô gái ở bên cạnh, giờ trong mắt Chaesim đều là những trái tim hồng nho nhỏ: “Đủ rồi đấy dì Chaesim~~ Sehun sẽ cho là thật đó~~~”
Oh Chaesim dí dỏm mà thè lưỡi: “Thằng bé thật sự rất đáng yêu mà~”
Oh Sehun không hiểu gì hết, vừa nghe nói có người muốn mua đồ ăn ngon cho nó thì cái miệng nhỏ lập tức không ngừng tuôn ra tên của cả đống món ăn: “Con thích bóng chocolate, thích nhất là bóng chocolate có nhân sirô trái phỉ, còn thích uống trà sữa, còn thích đá bào xoài, còn thích…”
“Em xem kìa, anh đã nói mà~”
Nhìn bộ dạng Oh Sehun vô cùng chăm chú đếm từng ngón tay, Oh Chaesim dĩ nhiên không cách nào dùng cách thức bình thường để suy nghĩ, vô cùng hào phóng mà la làng lên một câu: “Được! Dì mua cho con hết! Mua chon con hết!”
Cuối cùng, Chaesim vẫn phải ngẩng đầu lên dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn qua Lu Han: “Lu Lu, thật sự không thể cho em mượn Tiểu Bạch Cửu chơi vài ngày sao?”
Lu Han trực tiếp làm đầu cô ấy nức toác ra một đường: “Nói bậy cái gì đó, nó có phải đồ chơi đâu mà cho em mượn chơi vài ngày, coi chừng ba của Sehun nghe thấy sẽ chém em~”
Lưu luyến không rời mà buông Oh Sehun ra, thằng bé vừa tuột xuống đất liền vội vã chạy về phía nhà vệ sinh: “A nha! Bạch Cửu muốn xì xì!”
Oh Chaesim ôm cánh tay Lu Han lắc lắc làm nũng: “〒▽〒 Thật sự rất muốn mang nó về nhà mà…”
Lu Han ngược lại là thẳng thắn thành khẩn mà nói trắng ra: “Cái này dễ thôi, sau này chúng ta cũng sinh một đứa đi.” Nói xong, kéo tay của Oh Chaesim đi đến trước của phòng của Park Chanyeol gõ vài cái: “Dẫn em đi gặp baba và daddy của Sehun~”
Oh Sehun chưa kịp trả lời thì cửa đã mở ra, chàng trai mắt một mí thon gầy vô cùng đáng yêu đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào Oh Chaesim từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười y như đất mẹ hiền hòa: “Chị chính là Oh Chaesim ư? Chào chị~~ Em là Byun Baekhyun, gọi em Baekhyun là được rồi. Chanyeol~ qua đây mau, anh Lu Han dẫn bạn gái đến kìa~”
“A, đến ngay~”
Một chàng trai cao ráo lại đột nhiên đập vào mi mắt, tóc màu nâu nhạt hơi xoăn, hai mắt to bling bling, y như một con teddy khổng lồ, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu 〒▽〒. Mặc dù ở khóe miệng và trên gương mặt có chút vết máu và vết bầm mờ mờ, nhưng mà dường như cũng không phải là bị thương quá nặng…
“A~~ Thường nghe anh Lu Han nói về chị! Rốt cuộc anh ấy cũng chịu dẫn người thật đến cho bọn em nhìn~~ Chào chị Chaesim! Gọi em Chanyeol là được rồi! Đây là vợ em, tên Baekhyun!”
Byun Baekhyun bị ôm thật chặt nhưng cũng không khách khí mà nện vào ngực Park Chanyeol một phát: “Tránh đi chỗ khác!”
“Chào, chào cậu, chị là Oh Chaesim…”
Đáng yêu Công… Đáng yêu Thụ… Đẩy… Cả đời…
Nhìn Park Chanyeol và Byun Baekhyun ngả nghiêng mà dính lấy nhau ngay trước mặt mình, Oh Chaesim dường như nghe được tiếng mạch máu của mình nổ tung. Cô nắm chặt tay của Lu Han, hai mắt nhìn thẳng.
“Lu Lu … Em có thể dẫn ba người bọn họ về nhà không…”
Lu Han lau mồ hôi một cái: “=V= Chaesim, tiết tháo đâu hết rồi, tiết tháo…”
〒▽〒Tiết tháo là cái gì? Em không cần! Em muốn lùa một nhà ba người này về nhà hết! Bóng chocolate cho nửa đời sau của ba người em đều bao hết!
“Được rồi Chaesim… Đừng nhìn Chanyeol với Baekhyun rồi chảy nước miếng nữa, chẳng phải em muốn upload hình sao! Em đã quên Chen Chen với anh Bánh Bao bên bờ hồ Đại Minh của em rồi sao!” Kéo lấy Oh Chaesim đã biến thành trạng thái JPG, Lu Han vừa nói vừa kéo cô em kia về phòng của mình.
Bên kia, Oh Sehun cũng từ phòng vệ sinh đi ra.
“Baba, baba, ‘Cậu bé bút chì Shin-chan’ sắp bắt đầu rồi. Baba mau tới xem với Bạch Cửu đi!”
Park Chanyeol tuân lệnh: “Được rồi~ Con trai, trong ngăn kéo còn có một túi khoai tây chiên! Lấy ra, lấy ra!”
“YAA.A.A.. Park Chan Chim, đều là do cậu nói không cho con trai ăn khoai tây chiên, nếu không nó sẽ không cao lên được!” Byun Baekhyun cau mày đuổi theo tới chỗ.
Oh Chaesim quả thật muốn khóc lên rồi.
“Quá mức đáng yêu rồi! Lu Lu, làm sao anh sống qua được mỗi ngày…”
“Thật ra anh là người mù mà, em không biết sao…”
Hiện tại đã biết rồi, thật ra anh là một thằng đóng vai phụ với cái mạng treo lủng lẳng =口=.
“Voi ơi~~ Vơi ơi~~ Sao mũi của mi lại dài như vậy ~ ”
“Mama nói mũi~ phải~ dài~~ mới đẹp~~”
Hai ba con mỗi người một câu mà hát theo phim hoại hình ‘Cậu bé bút chì Shin-chan’, tần suất rung đùi hay gật gù đều y như nhau —— Thật ra thằng bé vẫn xem baba của nó là tốt nhất, tuy rằng nó không biết nụ hôn đầu tiên là cái gì, có thể ăn được hay không, nhưng Oh Sehun hoàn toàn không có ý giận Chanyeol. Đặc biệt là sau khi Park Chanyeol cướp lấy túi khoai tây chiên mình ôm trong lòng đưa cho thằng bé lại cảm thấy tình hữu nghị cách mạng giữa hai người lại kiên cố hơn rồi.
Hai kẻ dở hơi này, thật sự là…
Liếc qua Park Chanyeol, tên kia cười đến y như kẻ đần, dù ở khóe miệng vẫn còn vết máu ứ đọng, ngay dưới mắt vào lúc bị mình “bạo lực gia đình” không cẩn thận mà dùng móng tay quẹt cho một phát làm trầy một đường khoảng 2cm, hồi nãy còn chảy chút máu, giờ chỉ hơi sưng đỏ thôi, không có gì đáng ngại, nhưng cũng rất chướng mắt.
Mặc dù vừa rồi mới đè Park Chanyeol xuống giường đùng đùng cho cậu ấy một trận tay đấm chân đá, nhưng thật ra Baekhyun cũng không có dùng sức mấy —— Chưa có đánh đã mà =V=, ngờ đâu lại bị thương...
“Chan Chan, có đau hay không?”
Park Chanyeol đang hết sức chăm chú xem ‘Cậu bé bút chì Shin-chan’, đột nhiên cảm giác được trên mặt có một cảm giác mát lạnh, quay đầu lại liền thấy bảo bối nhà mình đang cắn môi, có chút xin lỗi mà nhìn mình, lại dường như không có ý nói ra khỏi miệng.
Không hiểu sao lại cảm thấy mình như khổ tận cam lai, Park công quân lập tức trở nên vui vẻ: “Đau lòng sao? Baek Baek bobo một cái liền hết đau!”
Liếc Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun lầu bầu mà xoay người sang chỗ khác không nhìn cậu ấy: “Cậu không chọc giận tớ thì đương nhiên tớ sẽ không ra tay với cậu! Tớ không phải người bị cuồng ngược đãi… Làm cậu bị thương thì trong lòng tớ cũng không thoải mái, ngẫm lại thì cảm giác như là mình ăn no rỗi việc ấy…”
Sau đó, liền phát hiện mình bị ôm thật chặt.
“Đồ ngốc, tớ không đau a. Đánh là thương, mắng là yêu. Baek Baek yêu tớ, đúng không~”
“… Cậu đó… Nếu không phải ồn ào chọc tớ phát điên thì chính là cái gì cũng dung túng tớ như vậy. Tương lai không xa tớ nhất định bị cậu làm thành người bị bệnh tâm thần….” Dựa vào trong ngực Park Chanyeol, Byun Baekhyun oán giận mà trách móc.
“Cái này không có biện pháp, tớ nguyện ý làm ồn cậu, cưng chìu cậu. Bệnh tâm thần thì bệnh tâm thần, tớ cũng sẽ không buông tay!”
“=V= Sến quá đi.”
Xoay người, Byun Baekhyun ngẩng đầu lên nhìn miệng vết thương thật nhỏ trên mặt Park Chanyeol, giật giật khóe miệng như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết. Cậu vùi đầu vào trong lồng ngực Park Chanyeol, ôm lấy cậu ấy thật chặt, như là đang ôm cả thế giới của mình vậy.
Sao lại đối xử với tớ tốt như vậy chứ, đồ đần.
Lén ngẩng cổ lên nhìn một cái, phát hiện đầu của baba đã thấp xuống, hơn nữa, lại nghe được daddy phát ra tiếng rên rỉ quen thuộc, Oh Sehun bình tĩnh quay đầu lại nhìn về phướng TV ở đối diện, vô cùng đáng yêu mà dùng tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Chú Lu nói, trẻ con không thể nhìn…
Buổi trưa, Lu Han và Oh Chaesim, còn có một nhà ba người của Park Chanyeol đi ăn thịt nướng Hàn Quốc.
Oh Chaesim giống như đang tranh chấp với anh Lu Han chút chuyện gì đó.
“Sao lại không cho em post hình Chen Chen đang ngáp chứ? Em cảm thấy rất đẹp mà!”
“… Em post lên thì người ta sẽ cảm thấy em là dân phản động…Mắt mũi nhăn lại một nhúm, có gì đâu mà đẹp~”
“Vậy sao không cho post hình anh Bánh Bao ôm Chen Chen luôn!”
“=口= Đó là page của nhóm Sói Con!! Không phải page fanfic! Cái hình đó hai người bọn họ gần như là hôn nhau rồi, em nói xem có nên post hay không! Em còn nói Admin theo sát em nhắc hoài, như em vậy không theo sát mông nhắc nhở là không được…”
Oh Chaesim vẫn không được hài lòng lắm mà bỏ tay của Lu Han ra: “Sớm biết như vậy đã không làm người update rồi, post cái hình thôi mà còn phải kiêng cái này kỵ cái kia…”
“Ha ha, chờ em quen rồi sẽ ổn thôi mà~ Admin của em nói cũng không sai, em phải xuất phát từ góc độ của page để nói chuyện và làm việc, không thể quá mang nặng sắc thái cá nhân. Hơn nữa, em đã chụp nhiều hình Chen Chen như vậy rồi, sao phải sống chết cũng muốn post cho bằng được hình cậu ta cau mày ngáp ngắn ngáp dài? Nếu anh là Chen Chen thì anh sẽ đánh em một trận.”
“Em cảm thấy hình đó rật đáng yêu mà…”
“Tiết tháo, tiết tháo đi Oh Chaesim…”
Byun Baekhyun và Park Chanyeol đi ở phía sau Lu Han và Oh Chaesim, nhìn bộ dạng Lu Han như người anh tri kỷ mà nói những lời này với Oh Chaesim, cả hai không hẹn mà cùng bật cười.
“Thì ra lúc anh Lu Han cưa cẩm là như thế này… Vừa dịu dàng lại vừa đàn ông.” Park Chanyeol gật lấy gật để.
“Chaesim thoạt nhìn cũng không tệ~ rất biết chọc cười.” Byun Baekhyun khẽ gật đầu.
“Muah ha ha ha, ” Park Chanyeol học theo bộ dạng của Lu Han vừa rồi, đưa tay ôm vai của Byun Baekhyun: “Tiết tháo, tiết tháo đi Byun Baek Baek~”
Oh Sehun ở bên cạnh nghe không hiểu gì cả: Tiết tháo vậy là cái gì vậy, ngày mai đi nhà trẻ phải hỏi Đào Đào một chút~
Lu Han vẫn cảm thấy buồn bực vì sao Oh Chaesim lại đến một quán ăn Hàn Quốc vắng vẻ như vậy để ăn cơm, nhưng mà vào lúc nhìn thấy tên của quán ăn thì Lu Han đã hiểu, vạn biến cũng không rời nhóm Sói Con, tên gọi của quán ăn này là —— “Sự quyến rũ của sói”.
… ĐM, chỗ ăn cơm mà đặt cái tên này để gây cười hả!!!
〒▽〒 Chanyeol và Baekhyun nhất định cảm thấy người như anh đây thật hiếm thấy, nhưng mà anh cũng cảm thấy người như mình thật hiếm thấy 〒▽〒.
“Chaesim, Chaesim, tiết tháo a, tiết tháo…” Các người mau cứu bạn gái của anh! Mau cứu tiết tháo!
“Lu Lu, có phải cảm thấy rất thần kỳ hay không! Hôm đó em tình cờ đi ngang qua đây mới phát hiện quán ăn này đấy, không biết có ngon không nữa, nhưng mà cái tên này rất cool!! Sau này phải dẫn thêm mấy fangirl thích nhóm Sói Con tới đây họp fan!”
… Ừm… Thật sự là quá cool rồi…
Buồn bực quay đầu lại, quả nhiên, bộ dạng Byun Baekhyun và Park Chanyeol đều đang vô cùng cực khổ mà nín cười —— thoáng chốc lại để cho Lu Han nghĩ tới chính mình sáng nay.
Cái này gọi là phong thủy luân chuyển TUT.
“Chanyeol, Chanyeol, chúng ta đi mua đồ uống đi. Anh Lu Han, các người cứ vào trước, một hồi bọn em sẽ trở lại. Tiểu Bạch Cửu, đi vào chung với chú Lu Han và dì Chaesim đi~~ Daddy và baba sẽ tới ngay.” Cảm giác được Park Chanyeol ở bên cạnh sắp nghẹn chết rồi, Byun Baekhyun tốt bụng giúp cậu ấy giải vây.
“Vậy thì chúng ta vào gọi thức ăn trước đi Lu Lu, em muốn ăn lẩu kimchi! Nghe nói Chen Chen của em thích nhất là lẩu kimchi!”
Lu Han nắm bàn tay nhỏ bé của Oh Sehun, vẻ mặt bị nội thương vô cùng khốn khổ mà đi theo sau lưng Oh Chaesim: “Rốt cuộc thì anh cũng bắt đầu hoài nghi… Anh có phải là thằng xếp thứ mười ba không…”
Vừa dứt lời, Oh Sehun đi bên cạnh cũng buông tay của mình ra chạy tới chỗ Oh Chaesim: “Dì Chaesim~~ Dì ơi, Bạch Cửu cũng muốn ăn kẹo~~”
“OK~ Vậy con để dì ôm một cái có được không?”
“Dạ! Dì Chaesim ôm~”
“〒▽〒 a a a thật đáng yêu, dì thật sự rất thích con đó Tiểu Bạch Cửu!!”
… Vậy ra là thứ mười bốn ư =口=…
Dù cho đã có bạn gái cũng vẫn không tìm được cảm giác mình đang tồn tại, cứ phiêu bạt tại ngoại là thế nào đây…
“Lu Lu, anh ăn kẹo không?”
“… Ang! Anh biết ngay Chaesim vẫn yêu anh mà! Ăn!! Cho anh thêm mấy viên đi!”
“Dì Chaesim… Bạch Cửu cũng muốn lấy thêm một viên, có được không? Kẹo này ăn thật ngon, ngày mai con muốn cho Đào Đào ăn~~ Đào Đào là người bạn tốt nhất tốt nhất tốt nhất của con~~”
“QAQ Trời ơi, nhỏ như vậy mà đã có người yêu rồi sao, cứu mạng!! Được rồi! Còn lại nửa túi nè, dì cho con hết! Ăn không đủ thì ngày mai dì sẽ gửi một thùng đến nhà con! Cứ ăn đi!”
“… Cái kia… Chaesim…”
“Lu Lu, lần sau rồi ăn~”
… Không cần, anh đã quyết định từ giờ trở đi sẽ nhìn thấu bộ mặt của nhân thế, không còn mong muốn gì nữa….
Park Chanyeol kéo tay của Byun Baekhyun cười đùa đi vào một nhà cửa hàng tiện lời, nhân viên của cửa hàng lễ phép mà nói một tiếng “Hoan nghênh quang lâm”.
Park Chanyeol và Byun Baekhyun đều ngây ngẩn cả người.
Người đứng ở quầy phía sau quầy thu ngân, rõ ràng là, rõ ràng là… Do Kyungsoo a.
“Do Do?”
“Do Do, sao cậu lại ở đây?”
Do Kyungsoo mặc bộ trang phục nhân viên rộng thùng thình thoạt nhìn có chút buồn cười, cũng tràn ngập cảm giác không được ổn cho lắm. Cậu ta gặp được hai người bọn họ cũng hết hồn, con mắt trợn lên thật lớn, chỉ chốc lát lại không dám nhìn hai người, cúi đầu như một đứa bé làm sai chuyện gì đó.
“Do Do, cậu nói đi! Không phải cậu đang làm ở một công ty thiết kế sao? Không phải nói tuy là một công ty chỉ có năm người nhưng dù gì cũng là công việc chính thức sao?… Sao cậu lại làm công ở cửa hàng tiện lợi!”
Park Chanyeol theo bản năng mà mở miệng trách móc, Byun Baekhyun nhìn bộ dạng khốn đốn của Do Kyungsoo liền vội vàng kéo kéo tay áo của Chanyeol: “Chan Chan, cậu đừng hung dữ như vậy… Do Do nhất định là có nguyên nhân…”
Đi ra phía trước, Byun Baekhyun ôn hòa vỗ vỗ bả vai của Do Kyungsoo: “Do Do, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“… Từ sau khi từ chức ở công ty kia, tớ có đi công ty khác để phỏng vấn…. Nhưng mà thật sự là… trạng thái của tớ không ổn… thử mấy lần cũng không qua được. Sau đó, tớ đến công ty nhỏ có năm người kia, lúc làm báo cáo tớ lại gây ra rủi ro, hại công ty mất một mối làm ăn, tớ bị đuổi việc…” Do Kyungsoo chậm rãi nói, vẻ mặt vẫn vô cùng khó xử: “Về sau… không tìm được việc làm nữa, nhưng mà cũng không thể không đi làm, nên đến cửa hàng tiện lợi này làm việc…”
“Vậy sao cậu không nói với tớ!!” Nghe theo lời Baekhyun nói mà muốn áp chế sự kích động của mình, nhưng mở miệng ra thì Park Chanyeol chỉ biết rống lên =V=.
“Tớ… Không muốn quấy rầy cậu và Baekhyun…”
“ĐM, cậu nói vậy là sao?!! Cậu đang khách sáo với tớ hả Do Kyungsoo?!! Từ lúc đại học, mỗi ngày tớ ăn bữa trước không có bữa sau, đều nhờ cậu cứu tế cho tớ, giờ cậu gặp nạn thì muốn trốn tránh tớ, cậu chán ghét tớ sao?!!”
Byun Baekhyun bất đắc dĩ mà lại kéo Park Chanyeol: “Chan Chan… Cậu bình tĩnh một chút… Cậu rống với Do Do làm gì, cũng không thể giải quyết vấn đề…”
Không ngờ, Do Kyungsoo luôn kiên cường bị tiếng rống không có ý nghĩa của Park Chanyeol quậy một phát, lại nháy nháy con mắt khóc lên: “Tớ không muốn nói cho cậu biết đấy, không được sao! Cho tới bây giờ tớ vẫn không biết mình có thể không xong thành như vậy… Chẳng làm được chuyện gì hết… Mỗi ngày sống y như một thằng ngu. Tớ không muốn các cậu chứng kiến tớ như vậy, không được sao!! Để một mình tớ trốn tránh đi, không được sao!”
=口= Cậu nhìn xem, làm Do Do tức đến phát khóc… Park Chanyeol, cậu đến gây chuyện mà!
Yên lặng liếc Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun vội vã đi qua ôm bả vai của Do Kyungsoo an ủi cậu ta.
“Do Do cậu đừng có đoán mò, cậu không xong chỗ nào chứ, Do Do không có không xong chút nào hết…”
Do Kyungsoo che mặt nhưng dường như không ngăn được nước mắt len qua các ngón tay.
“Không xong rồi… Tớ thật sự không muốn mất đi… Tớ rõ ràng… Tớ rõ ràng… Chỉ cần một giây yên tĩnh thì sẽ nghĩ tới cậu ta… nghĩ đến tớ đã thật sự yêu tên xem tớ là đồ chơi. Tớ sống biết bao nhiêu năm, thậm chí ngay cả một người thích tớ hay là đùa bỡn tớ mà tớ cũng không thấy rõ… Thậm chí còn muốn ở cùng cậu ta cả đời… Thật xin lỗi, tớ thật sự… quá thất vọng về mình…”
Nghe được lời mà Do Kyungsoo nói, Byun Baekhyun và Park Chanyeol đều im lặng. Mặc dù Byun Baekhyun không tính là bạn bè đặc biệt thân thiết với Do Kyungsoo, nhưng cậu cũng nghe được các sự tích anh hùng của “Do đại thần” từ chỗ Park Chanyeol. Từ trước đến giờ, bất kể là làm chuyện gì cũng đều ngay ngắn rõ ràng, là một trong số ít người có kế hoạch cho cuộc sống lại có mục tiêu, có thể thực hiện và hoàn thành mục tiêu đúng hạn. Có thể chịu được cực khổ đến siêu cấp, tim cũng rất nhỏ, cực kỳ thích nói nguyên tắc…
Park Chanyeol đã từng kể cho Byun Baekhyun nghe màn rơi lệ của Do Kyungsoo vào ngày chia tay với Kim Jongin, cậu ấy nói từ lúc quen với Do Kyungsoo chưa thấy qua cậu ta khóc quá vài lần.
Trong tình yêu, quả thật đều là nước.
Không chờ Byun Baekhyun mở miệng, Park Chanyeol ở một bên đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ mà mở miệng: “Tớ biết rồi! Nhất định là Kim Jongin! Là Kim Jongin làm chuyện xấu với cậu, có đúng hay không! Bằng không thì sao cậu lại không tìm được việc làm! Nhất định là cậu ta… Ưm… Cậu ta bởi vì… Ai quản cậu ta bởi vì cái khỉ gió gì! Dù sao tớ cảm thấy được chính là cậu ta!”
Xin cậu đấy, cho dù nói mò cũng bịa ra một lý do hoàn chỉnh có được không? Lạy cậu luôn đó Chan Chan.
“Do Do, Jongin và cậu… Cậu ta vẫn còn theo đuổi cậu sao?”
Do Kyungsoo do dự một hồi, khẽ gật đầu, nhưng mà lại lập tức lắc đầu, cậu ta nói: “Tớ sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ta. Tớ không thể dễ dàng tha thứ chính mình phạm một cùng một sai lầm lần thứ hai, tớ cũng không muốn tin tưởng cậu ta nữa.”
“ĐM, tớ muốn đi tìm Kim Jongin đánh nhau!! Đầu óc bị úng nước thật mà! Làm việc trái với lương tâm rồi không thể chạy xa chút sao?! Không cảm giác mình làm cho người khác ghét sao?!”
“YAA.A.A.. Park Chanyeol! Cậu đàng hoàng lại dùm tớ một chút đi! Do Do không có xoắn xuýt chuyện Kim Jongin! Trọng điểm của cậu ở đâu vậy!”
Bị Byun Baekhyun quát, Park Chanyeol lập tức trở nên yên lặng: “Nhưng mà rõ ràng là tại Kim Jongin a, bằng không thì Do Do cũng sẽ không biến thành như vậy… Đùa bỡn người ta mà giờ còn mặt dày mày dạn theo đuổi lại nữa, có lầm hay không…”
“Cậu đủ rồi đấy, ít nói vài lời đi.”
Qua một hồi, Do Kyungsoo cũng không khóc nữa, cậu ta hít hít cái mũi, bộ dạng có chút xin lỗi: “Thật xin lỗi, Chan Chan, Baekie, làm các cậu lo lắng. Thật ra tớ cũng khá tốt… Tớ chỉ phải… cần thời gian để bình tĩnh trở lại…”
Byun Baekhyun hiểu được nên gật gật đầu, do dự một chút vẫn nói rõ ý nghĩ trong lòng của mình ra: “Do Do, nếu như không muốn chính mình một mực sống trong sự phủ định vô cùng vô tận, sao không thử… nói rõ với Kim Jongin một chút? Có lẽ sẽ làm cho hai bên hiểu rõ nhau hơn, khúc mắc cũng sẽ không khó tháo gỡ như vậy.”
“Không được.” Do Kyungsoo chém đinh chặt sắt mà lắc đầu: “Chuyện đáng hối hận nhất trong cuộc đời này của tớ chính là thích cậu ta. Tớ không thể nào bình tâm tĩnh khí để nói chuyện với cậu ta được, hơn nữa, hơn nữa… tớ không muốn hết lần này tới lần khác cứ nhắc nhở chính mình còn thích cái tên cặn bã kia…”
“ĐM, Do Do, sao cậu lại thích cậu ta chứ? Cậu ta có chỗ nào tốt đâu!! Cóc ba chân chạy đầy đất kia kìa, sao cậu lại vừa ý mỗi mình Kim Jongin chứ!! Cậu thích mấy người đen đúa phải không? Tớ sẽ giới thiệu cho cậu!! Tìm một người nào tốt tốt rồi đem phơi nắng cho đen đi cũng không thành vấn đề gì!”
Đem… người đó… phơi nắng… cho đen…
Byun Baekhyun thiếu chút nữa đã bật cười.
Trừng mắt nhìn Park Chanyeol ra hiệu cho cậu ấy đừng nói nữa, Baekhyun vỗ vỗ sau lưng của Do Kyungsoo, giọng nói rất êm dịu: “Muốn làm gì đều là quyết định của cậu, không có ai ngăn cản cậu. Thế nhưng mà Do Do, cậu phải biết, tim ở bên trái, cậu không nên ép nó sang bên phải, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân căn bản khiến cậu khổ sở.”
Cậu kỳ quái chính là do cậu còn yêu cậu ta. Cậu ta hối hận cũng là cậu ta yêu cậu.
Không khó hiểu đâu, sớm muốn gì các người cũng sẽ hiểu thôi.
“À Do Do, cậu thích thế nào? Baek Baek, cậu nói xem tớ tìm Kim Jongin đánh nhau trước hay là tìm một thằng bạn rồi phơi nắng cho đen trước…”
“Cậu cút đi! Phơi đen cậu trước rồi sau đó để tớ đánh cậu một trận!
Ở con đường lớn đối diện cửa hàng tiện lợi, có một chiếc xe màu đen đã đậu ở đó từ sáng sớm, hóa đơn phạt đã nhận không dưới năm tờ.
Có người một mực đợi ở bên ngoài.
“Kkam Jong, buổi tối tới nhà của tớ ăn cơm đi, Xing Xing làm cá…. Kkam Jong?”
“Lão Wu, … Cậu ấy vừa khóc rồi.”
Làm sao bây giờ, tớ lại để cho cậu khóc.
Do Kyungsoo, tớ phải bắt cậu làm gì bây giờ.
Tớ… phải bắt mình làm gì bây giờ.