Vô Thần dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với cái giọng này bởi nó không ai khác chính là một tên đệ của Nguyên Du, thậm chí có vẻ như cũng được vài tên đại năng khác chú ý, nhưng Vô Thần không quan tâm là tên khứa nào chú ý, bởi đối với hắn chỉ có ba vị tối cao kia mới có thể khiến hắn toàn tâm toàn ý phục vụ và kính sợ. Còn mấy tên kia cũng chỉ là vài con kiến mà thôi, hắn không quan tâm.
Vô Thần không đáp lời Lâm Vũ Thần, chỉ liếc ra sau một chút, bốn tên đệ tử của Nguyên Du cũng chậm rãi tản ra bao vây lấy hắn. Vân Bát Vũ, Vân Hồng Tuyết, Vân Nhu Linh và Vân Dật Nam, tuy chỉ mới đi qua một tuần nhưng ai cũng có vẻ đã trưởng thành hơn một tí, gương mặt cũng đã bớt đi mấy phần ngây thơ. Vô Thần nhìn chúng, trong lòng cảm thấy có chút thú vị, đúng là sống dưới áp lực dễ khiến người ta buông bỏ nhưng cũng đồng thời chính là một động lực khiến họ không ngừng tiến lên. Hắn quay đầu lại, hỏi:
"Có chuyện gì sao bằng hữu...?" Vô Thần cười nói. Lâm Vũ Thần thấy tên này đã quay lại liền lịch sự nói:
"Có thể cởi mặt nạ cho chúng ta xem không?"
"Cởi mặt nạ ? Tại sao?" Vô Thần hứng thú hỏi. Theo lí thì hắn đã mặc thế này rồi thì làm sao mấy tên nhóc này có thể nhận ra đây là cái xác của Nguyên Du được?
"Chỉ là cảm thấy giống với một vị bằng hữu của ta, liệu có thể để ta thấy mặt của ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767626/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.