Đám người kia vốn đang rất vui mừng vì rốt cuộc đã có cơ hội sống nhưng khi nghe thấy lời của hắn mặt ai nấy đều nghệch cả ra, rồi sau đó chuyển sang tức giận cuối cùng là khẩn cầu. Tất cả không ai hẹn ai mà đều nhao nhao lên, đặc biệt là chồng của Mặc Uyển, hắn đã bị cắm sừng trước mắt đó là giới hạn rồi, bây giờ mà không được tha chết nữa thì thật đúng là ép hắn nổi điên. Vô Thần nhìn đám phàm nhân, mắt không có chút tiếc thương, nhẹ nhàng nói với chúng:
"Chào mừng đến cuộc sống, hỡi những bề tôi trung thành." Lời hắn vừa dứt, cơ thể của chúng chợt nổi lên những cục hạch lớn bằng cái bát rồi sau đó lại xẹp xuống rồi lại xuất hiện ở chỗ khác, giống hệt như có một con vật bị nhốt trong cơ thể chúng đang phá kén thoát ra vậy. Tất cả bị những tác động ấy mà la hét liên tục trong đau đớn, thất khiếu chảy máu, thậm chí đau đến mức chúng hét ra máu. Nhưng càng la hét thì cơn đau của chúng không những không giảm mà ngược lại còn tăng thêm, cứ mỗi lần chúng thét lên thì mỗi lần cục hạch ấy lại nổi lớn hơn, mạnh bạo hơn. Cả một mảnh rừng nhất thời chỉ còn những tiếng la hét đầy đau đớn, đầy sự thống khổ, sự đau đớn này không phải là thứ chỉ cần có nghị lực là có thể chịu được, hãy tưởng tượng bạn phẫu thuật và không gây tê, sau đó nhân nỗi đau đó thêm vài ngàn lần thì có lẽ sẽ tưởng tượng được nỗi đau bọn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767624/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.