Vô Thần thấy nàng đã buông xuôi trong lòng hắn cảm thấy có chút thương tiếc và có chút khó chịu, rốt cuộc thì nàng đã nợ đám tham sống sợ chết đó thứ gì mà khiến nàng có thể làm tới mức này? Vô Thần vốn có chút nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy hai hàng lệ đã nhẹ nhàng chảy qua khóe mắt kia hắn lại không muốn tiếp tục nghĩ nữa, dù sao thì một lát giết bọn chúng là được. Để mặt mình lại sát mặt nàng, Vô Thần nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt, sau đó thì thầm vào tai nàng:
"Đừng khóc, nhìn mỹ nhân khóc trước mặt mà ta lại không làm gì được rất khó chịu a." Mặc Uyển nghe vậy không những không ngừng khóc mà ngược lại hai hàng nước mắt còn chảy dài hơn, nàng đang có gắng chống trả bằng những cách thức vô cùng trẻ con đó là làm những thứ đối phương không thích. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào nàng lại giống như đang cố hết sức mình câu dẫn hắn. Vô Thần thấy mỹ phụ vẫn khóc chỉ đành cố hết sức mình dỗ nàng. Bởi hiện tại dù hắn có làm chuyện đó đi chăng nữa thì hiệu quả mang lại cũng không cao do từ trong thâm tâm nàng vẫn đang cực kì bài xích hắn, vậy nên giờ mà làm thì chỉ tổ phí công cũng như làm lãng phí phần Âm dư thừa kia.
Dù nàng đã chấp nhận bán mình để chuộc đám kia nhưng trong lòng nàng vẫn không hề muốn chuyện đó vậy nên hắn cũng chỉ đành bó tay bó chân. Chạm nhẹ vào khuôn mặt quyến rũ kia, Vô Thần thương yêu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767622/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.