Trịnh An Vy thấy cảnh này khuôn mặt rõ ràng tái đi một chút, từng đợt từng đợt kí ức như sóng biển ập về khiến trong đầu nàng những kí ức đáng sợ ấy lại ùa về. Nàng nhớ lại mình đã từng bị đánh đập thế nào, nàng nhớ lại mình đã từng bị bọn chúng khắc cái ấn nô lệ kia thế nào, và hơn thế nữa nàng nhớ lại khung cảnh mọi người chấp nhận hi sinh cho nàng chạy trốn, từng biểu cảm quyết tử ấy như hiện lại rõ ràng trước mắt nàng, chân thực đến nỗi nàng còn lầm tưởng mình vẫn còn trong tình cảnh đó. Hốc mắt nàng đỏ lên, ngay khi nàng muốn khóc để giải tỏa sự sợ hãi của mình thì một sự ấm áp bất chợt ập lên đầu nàng, vẫn là nhiệt độ quen thuộc đó, Trịnh An Vy bất giác quay đầu nhìn Vô Thần, chỉ thấy hắn đang vô cùng dịu dàng xoa đầu nàng, hắn dịu dàng nói:
"Cơn ác mộng đã qua rồi, bây giờ miễn là ta còn sống thì đừng mong có người làm hại được ngươi." Trịnh An Vy nghe câu nói này tim nàng bất chợt nhảy loạn xì ngầu cả lên khiến mặt nàng cũng đỏ ửng theo, nàng nhẹ nhàng gật đầu xem như đồng ý. Vô Thần khẽ cười, chơi đùa với thiếu nữ đúng là cũng có cái thú của nó. Sau khi xoa đầu nàng một lúc, hắn nói:
"Ăn đi kẻo nguội, ta đoán kịch hay vẫn còn rất dài." Ở trong tình cảnh này còn ai dám ăn? Chỉ sợ mọi người đã trốn còn không kịp đi, nhưng thật kì lạ, lời nói của hắn như có một ma lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767615/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.