Một buổi sáng bình thường ở Bách Thú sơn mạch, yêu thú gầm rú, chim muông thét dài. Chúng gầm thét như vậy không phải là vì đón chào một ngày mới hay gầm lên cho vui, mà là vì chúng đang gào thét để giải tỏa sự sợ hãi của mình. Cơn ác mộng đã trở lại, từ sáng sớm đã có không ít yêu thú bị cái ma trảo đó bắt được, kết cục không khác lần trước là mấy. Đám yêu thú liên tục chạy trốn, trốn được bao xa thì hay bao xa, đã có thể tu luyện thì ít nhất cũng đã có một chút trí khôn rồi chứ đừng nói còn có thêm cả bản năng sinh tồn liên tục cảnh báo thế kia.
Nguyên Du sau khi diệt xong một đám yêu thú cấp thấp lại tiếp tục hướng vào bên trong, mục đích chuyến đi này là thu thập càng nhiều hồn thể yêu thú càng tốt, dù sao đám nhóc vẫn cần chúng để huấn luyện. Mỗi bước chân hắn đi tuy vô cùng nhẹ nhàng nhưng đám yêu thú lại có thể nghe rõ ràng, đối với chúng mỗi bước chân của hắn chẳng khác nào bước chân của tử thần. Mỗi năm ở đây cũng có không ít yêu thú bị giết nhưng cũng không thiếu người thám hiểm táng thân bụng thú, nhưng đây là lần đầu tiên có người giết nhiều mà lại dã man như vậy khiến cho đám thú cấp thấp ngay cả thở mạnh cũng không dám, thậm chí cho dù là cấp cao cũng chả dám hó hé gì miễn cho bị tên sát thần kia chú ý.
"Lần này huynh định giết bao nhiêu?" Lâm Vũ Thần đi phía sau, tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767577/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.