"Gia chủ! Đã tìm thấy con tiện nhân kia!" Một người lão nhân nhanh chóng chạy vào đại sảnh, thông báo cho gia chủ của mình. Gia chủ sau khi nghe xong liền mừng ra mặt, không để đến tên kia, nhanh chóng hạ lệnh kéo nàng vào: "Nhanh! Nhanh! Đưa con tạp chủng đó vào đây." Nhận được lệnh, lão nhân kia nhanh chóng lui ra, không tới mấy phút liền có hai người đàn ông lực lưỡng cùng một nữ nhân bị bọn hắn kéo lê đi theo lão nhân, mỗi người bọn hắn đều xách một cánh nàng, đồng thời tay kia vẫn luôn chầm lấy chuôi đao sợ có sơ suất. Bước đến nơi, lão nhân kia khẽ tranh người, hai tên kia như ném chó chết ném nữ nhân kia lên. Nhìn thấy nữ nhân đó, tên gia chủ kia không chút để ý hình tượng liền đi lên, đá nàng một cước xem như xả giận, sau đó rống: " Tiện nhân ngươi chạy nữa đi, ngươi chạy thử xem! Lão tử xem ngươi còn chạy thế nào!" Hắn mỗi một lần lên giọng là một cước đá vào người nàng. Nàng hiện tại cơ thể máu chảy đầm đìa, hai chân thậm chí bị đánh cho gãy, trên cơ thể chằng chịt vết thương, ngay cả khuôn mặt quyến rũ nam nhân kia cũng bị chém cho một đạo vết thương ngay mắt trái, gần như chém mù con mắt đó. Hơi thở của nàng hiện tại rất yếu ớt, thậm chí thở cũng không ra hơi chứ đừng nói gì lên tiếng đáp lại. Mỗi một cước hắn đá vào người nàng nặng bao nhiêu thì bây nhiêu máu bị trào ra từ miệng nàng. Sau khi phát tiết xong, hắn ngồi xổm xuống, một tay nắm tóc nàng, kéo lên, để mặt hắn đối diện mặt nàng. Nhìn thấy thảm trạng của Vân Nhược Hân hắn mới chậm rãi nói: "Tạp chủng, ngươi sinh ra là để chúng ta có thể an lành mà sống. Ai cho ngươi cái quyền chạy trốn...Hả!" Chữ cuối cùng vừa phát ra, hắn không chút tiếc thương đập mạnh đầu nàng xuống sàn, cú đập mạnh đến nỗi làm nứt chỗ đó. Hắn từ từ kéo đầu nàng lên, mặt nàng hiện tại toàn máu là máu, hoàn toàn không tìm ra một chỗ lãnh lặn, thậm chí ngay cả vẻ quyến rũ thường ngày cũng không thấy, hiện tại khi nhìn nàng, người ta chỉ có một ý niệm thương hại dành cho nàng. Vân Nhược Hân bị hắn đập đầu mạnh như vậy, một cơn đau ngay lập tức ập đến não hải của nàng, nàng rất muốn hét thảm một tiếng nhưng lại hoàn toàn không thể. Phổi của nàng bị bọn hắn đập mạnh đến mức bị dập, thở cũng không nổi chứ đừng nói là hét. Mắt nàng đã sớm bị máu bao phủ, không thấy được thứ gì ngoài một màu đỏ tươi, tai nàng cũng bị ù đến mức gần như không nghe rõ thứ gì. Cảm thấy chỉ cần đánh thêm một chút nữa thôi là nàng sẽ chết, tên kia mới dừng tay lại. hắn vứt nàng qua một bên giống như một cục rác, Vân Nhược Hân lại chỉ có thể bị động chịu đòn. Sau khi phát tiết xong xuôi, trong tay hắn liền xuất hiện một viên đan dược màu hoàng kim, Tái Thể Đan, ngũ cấp đan được, có công dụng khôi phục bất kì vết thương nào của Chiến Hồn giả dưới Chiến Sư cảnh dù là nặng thế nào. Hắn lấy ra đan dược này, mặt ủ mày chau một trận, trong tay lại xuất hiện thêm một viên đan được màu xanh lá, Nhật Mộng Đan, một viên tam cấp đan dược, một loại thuốc ngủ rất mạnh. Hắn tỏ vẻ thịt xót nhưng vì gia tộc hắn phải làm như vậy, bước đến bên cạnh Vân Nhược Hân, ép nàng mở miệng, hắn ngay lập tức nhét hai viên đan dược vào cổ họng nàng. Vân Nhược Hân rất muốn phản kháng nhưng lại hữu tâm vô lực, mắt nàng hiện tại vô cùng nặng, nhờ tác dụng của đan dược cùng với sự mệt mỏi mấy ngày nay, Vân Nhược Hân không mất nhiều thời gian liền rơi vào giấc ngủ. Gia chủ thấy nàng chưa gì đã say giấc liền hơi hất đầu, hàm ý mang nàng đi. Mấy tên kia hiểu ý, tư thế khi vào thế nào thì tư thế khi đi ra cũng như vậy, hai tên xách hai bên tay nàng. Lão nhân thấy đám thuộc hạ đã rời đi liền quay đầu nở một nụ cười vô cùng hèn mọn đối với gia chủ: "Gia chủ, ta...a... dù sao cũng là người tìm ra con tạp chủng đó...ngài hẳn nên thưởng gì đó a?" Tên gia chủ con mắt hơi liếc xuống thuộc hạ của mình. Đám này quả nhiên cũng chỉ là vì quyền lợi mà đến, nếu hắn không cung cấp đủ thì bọn hắn rất đơn giản bỏ đi không chút vương vấn. "Hừ, không thiếu phần ngươi!" Nói xong hắn liền quay đầu đi về phòng mình. Lão nhân kia nghe lão gia chủ nói như vậy liền khó chịu vô cùng, nói như vậy thì còn lâu mới có phần thưởng cho hắn, tuy giận là vậy nhưng hắn vẫn phải giữ chút thể diện cho gia chủ của mình, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, "cung kính" cúi chào gia chủ. Tên gia chủ kia sau khi về phòng liền chìm đắm trong vọng ảo phồn hoa khi có một đại tông môn bảo kê mọi chuyện nhưng hắn lại không biết rằng chỉ vì chuyện ngày hôm nay mà Vân gia sẽ không còn xuất hiện trong tòa thành này nữa, mà chính hắn sẽ trở thành một ví dụ cho hạ tràng khi dám động vào nữ nhân của Nguyên Du. Vân Nhược Hân bị khiêng về phòng, hai tên kia không chút thương tình ném nàng xuống sàn sau đó phủi mông quay đi. Vân Nhược Hân lúc này cũng không cảm nhận được ngoại giới thế nào, nàng hiện đang chìm đắm trong ảo mộng của chính mình. Vân Nhược Hân mơ, mơ về một ngôi nhà nhỏ, một ngôi nhà lúc nào cũng chứa đầy tiếng cười của nàng và hắn cùng với lũ nhỏ, một giấc mơ yên bình, một giấc mơ cả hai đều là ngườ bình thường, cả hai đều sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long. Nhưng hạnh phúc chưa qua, ác mộng đã tới, nàng mơ về tương lai khi nàng phải gả cho tên khốn mà nàng phải gọi là cha kia. Cùng lúc này, Nguyên Du sau khi đọc xong bảng thông báo. đặc biệt là sau khi nhìn thấy thanh máu của Vân Nhược Hân giảm chỉ còn 5% hắn liền thật sự không kìm chế được nữa, gầm lên một tiếng thật to, xem như phát tiết. Nhảy xuống khỏi cành cây, hắn ngay lập tức lớn tiếng: "Hai người dậy ngay cho ta, trong vòng đêm nay phải về thành!" Nguyên Du gần như gầm rú lên. Khí thế của hắn như thủy triều trào ra, trấn ấp bất kì sinh vật nào ở trong bán kính gần chục km. Hắn hiện tại như một đầu hồng hoang mãnh thú bị đánh thức, khí thế ngang ngược, bạo tàn, phẫn nộ không chút khống chế phát ra, thậm chí ngay cả không khí cũng có vẻ như bị đóng băng hoặc bị xé rách tạo nên không ngừng tiếng rít gió. Nương theo sự phẫn nộ của Nguyên Du, trăng sáng, sao trời bị những đám mây đen che phủ đi khiến một mảng thiên địa như bị hắc ám nhấn chìm, năm ngón tay để trước mắt cũng không thấy. Gió lạnh cũng bắt đầu thổi mạnh, lạnh đến mức cắt da cắt thịt, lạnh thấu xương cốt. Trên bầu trời đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng sấm nổ, chớp giật. Hai người kia lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Du nổi cơn lôi đình như vậy, một chút tâm tư phản kháng cũng không có, chỉ biết nghe theo lời hắn hòng tìm kiếm một đường sinh cơ, Nguyên Du hiện tại đang điên, tốt nhất là đừng nên chọc đến, bằng không chết thế nào cũng không biết. Nguyên Du nhìn lấy hai người kia, khẽ gật đầu một cái, Long Nha Đao liền xuất hiện ở trong tay, khí thế ngay lập tức bộc phát mạnh hơn, thậm chí dù có là Chiến Thánh cảnh cũng sẽ bị khí thế của hắn nghiền nát. Nguyên Du quay người, từng bước chân nhanh chóng phóng ra, trong lòng liền không ngừng mặc niệm, nếu Vân Nhược Hân có chuyện gì, thì đừng nói là Chiến Linh cảnh dù có là Chiến Thánh cảnh hắn cũng chém, thậm chí là đồ thành sau đó cho tông môn kia về với cát bụi. Nguyên Du bị cơn phẫn nộ che lấp lí trí mà không phát hiện ra dị thường của hệ thống. "Xác nhận hợp cách tiếp nhận một phần nhỏ truyền thừa của Hắc Long Đại Nhân. Khai mở kĩ năng Huyết mạch đầu tiên, Hắc Long Chi Nộ! Hắc Long Nộ Khí, Thiên Khung Bất Đối Nghịch, Đại Địa Huyết Hà Chảy Vạn Dặm!" - ----------------------------------------------- Mong mọi người góp ý để tác còn biết ưu khuyết của bản thân là gì. Rất mong mọi người giúp đỡ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]