Chương trước
Chương sau
Một buổi sáng như thường lệ, chim chóc không dám hót, muông thú không dám gầm bởi bọn chúng không biết được tên sát thần kia còn ở đây hay không. Và lựa chọn của bọn chúng là chính xác, một tiếng gầm đau đớn vang vọng khắp khu rừng, báo hiệu chuỗi ngày ác mộng của bọn chúng vẫn chưa kết thúc. Ở một góc khu rừng, một con yêu thú hình thể lớn như voi chậm chạp nằm xuống, hơi thở tắt ngấm, một con Tam giai yêu thú không có chút cơ hội phản kháng nào cứ vậy bị giết chết. Vẫn một thủ tục cũ, Nguyên Du lại chạm tay lên đầu yêu thú bắt đầu hấp thụ lực lượng còn sót lại của nó, đã là ngày thứ ba từ khi bắt đầu, hắn đã giết cũng gần năm trăm con yêu thú, mạnh có yếu có, thậm chí còn giết được một đầu trọng thương Tứ giai yêu thú, thu hoạch được một khỏa yêu đan. Lâm Vũ Thần đứng đằng sau quan sát, ánh mắt đã chết lặng, chuyện này đã trải qua hai ngày nay rồi, Nguyên Du mỗi lần đi săn đều là một bộ hung thần ác sát khiến Lâm Vũ Thần cũng đã quá quen với ánh mắt đó, thậm chí là dù có nhắm mắt lại hắn cũng có thể đoán được bước tiếp theo Nguyên Du sẽ làm gì.
Sau khi đã tiễn con yêu thú kia về với đất mẹ, Nguyên Du gật đầu với Lâm Vũ Thần. Lâm Vũ Thần mặt không chút biểu tình nào bước đến gần cái xác của yêu thú, lấy ra con dao bên hông bắt đầu xẻ thịt lột da yêu thú. Từ sáng ngày thứ hai, Lâm Vũ Thần đã gợi ý cho Nguyên Du sau khi giết chết yêu thú thì có thể bớt chớt thời gian cho Lâm Vũ Thần thu thập các bộ phận của yêu thú, khi lịch luyện trở về bán chúng đi cũng rất có giá, thậm chí nếu bán hết thì dù có rẻ một chút cũng đủ để bọn hắn tiêu xài phung phí gần chục năm trời mà không sợ đói, bởi lẽ số lượng yêu thú Nguyên Du săn được là quá nhiều. Lâm Vũ Thần xe nhẹ đường quen lột da yêu thú, chưa tới mười phút sau đã lộ ra một con yêu thú chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, quay lại gật đầu với Nguyên Du một cái, hắn hiểu đây là đã xong việc liền không chút dừng lại đến một chỗ khác tiếp tục đi săn.
Cả hai tiếp tục cuốc bộ đi xuyên qua khu rừng, nơi này đang là khu vực chỉ có Tam giai yêu thú hoạt động, sâu bên trong sẽ có một chút Tứ giai yêu thú. Nguyên Du nếu lúc đầu còn có chút kiêng kị Tứ giai nhưng bây giờ thì vô tư thôi, chỉ cần không phải là trung kì hay hậu kì thì hắn thật sự không quá sợ. Mà di chuyển trong khu Tam giai thì cao lắm cũng chỉ có Tứ giai trung kì, vậy nên khu này hắn nói gì chính là cái đó. Cuốc bộ tầm mười phút, cả hai bắt gặp một con Tứ giai sơ kì yêu thú, Độc Nha Lang, một loại yêu thú có đặc tính sống bầy đàn và thường chia cặp đi săn, mỗi bầy thường có một lang vương là Tứ giai đỉnh phong thậm chí có thể là Ngũ giai.
Nguyên Du thấy một con Độc Lang Nha cũng không chủ quan, đặc tính của loài yêu thú này hắn cũng nghe Lâm Vũ Thần nói qua là một loại chuyên đi săn theo cặp, nếu đã có một con ở đây thì rất có thể con còn lại cách cũng không xa, Nguyên Du dù không sợ Tứ giai sơ kỳ nhưng nếu là hai con thì có chút khó xơi bởi hắn còn có một tên Lâm Vũ Thần phải chiếu cố. Quay đầu đối mặt với Lâm Vũ Thần hắn khẽ lắc đầu biểu thị từ bỏ con mồi này, chậm rãi rút lui. Lâm Vũ Thần hiểu ý hắn, chậm rãi lui lại không gây bất kì một tiếng động nào. Chưa tới năm phút sau cả hai đã gần hoàn toàn lui ra khỏi khu vực săn của Độc Nha Lang thì một tiếng cành cây loạt xoạt sau lưng bọn hắn vang lên. Lâm Vũ Thần vô cùng nhanh chóng leo lên cây trốn, để lại Nguyên Du ở dưới đất. Đây là một ước định giữa bọn hắn, chỉ cần phát hiện có gì đó không đúng thì Lâm Vũ Thần sẽ lập tức tìm chỗ trốn còn Nguyên Du sẽ ở lại đối phó.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất thì chưa tới hai giây sau một con Độc Nha Lang xuất hiện trước mặt hắn, chưa để hắn kịp xông lên nó đã hú lên một cái bao hiệu cho con còn lại, đây là một loại đặc tính của chúng, khi phát hiện con mồi thì thường sẽ hú lên thông bao cho con còn lại. Nguyên Du không quan tâm con kia sẽ tới kịp hay không lập tức xông lên, một chiêu Ảnh Mâu tung ra lập tức quấy nhiễu đến con yêu thú. Bị tập kích bất ngờ, nó hú lên một cái rồi xông lên, Ảnh Mâu chỉ có thể gây ra những vết thương không quá sâu trên người nó, nhưng lại khiến nó nổi điên lên. Nguyên Du răng khẽ cắn, triệu hồi ra Long Nha Đao, đây là lần thứ nhất hắn sử dụng cái đao này trong lòng thầm cầu nguyện nó có thể giúp hắn chống đỡ.
Con sói vừa xông lên thì đao cũng đã xuất hiện ngay tay, chắn vội một cái, dư chấn khiến Nguyên Du hơi lùi lai một xíu, để lại trên mặt đất một vêt trượt dài nửa mét. Gạt đao sang một bên; hắn vận sức vô tay, vận dụng lực li tâm và quán tính, quay người chém ngang một đao thật mạnh vào người Độc Nha Lang, nó vậy mà nhìn thấu chiêu thức của hắn kịp thời lùi lại, thanh đao chỉ có thể lưu lại trên người nó một vết thương không sâu. Không để nó hồi thần hắn lại tiến lên, một đao chém thẳng từ trên xuống, con soi thấy đòn tấn công của hắn cũng không dám ngạnh bính, nhảy sang một bên rồi sau đó dồn lực táp vào hông hắn. Nguyên Du thấy vì đòn tấn công hụt mà đang tạm mất thăng bằng, thấy con sói kia vậy mà sắp táp đến hông của mình hắn cười khẩy một cái, một cây thương lớn đen tuyền đâm lên từ dưới đất chắn ngang hắn và con sói. Lợi dụng khoảnh khắc này hắn lùi lại, cây thương kia cũng biến mất, hắn mấy ngày trước phát hiện Ảnh Mâu không nhất thiết phải là bóng của đối phương mà là bóng của bất cứ vật gì cũng được.
Tránh được đòn tấn công Nguyên Du hơi căng thẳng, con sói này vậy mà phản ứng và tốc độ nhanh như vậy khiến mấy đòn tấn công của hắn đều là công cốc hết. Đúng lúc này một đầu sói lớn xông cắn hắn từ phía sau, nó đã sớm tới và mai phục sẵn ở đây, chỉ đợi cho tên nhân tộc này mất cảnh giác là sẽ lập tức lao lên cắn một cái chí mạng, không thể không nói cách này của nó rất chính xác nhưng áp dụng sai người, Nguyên Du từ khi bắt đầu đã sử dụng Xuyên thấu và Phát hiện điểm yếu thành ra sự mai phục của con sói kia chỉ là một trò hề. Không chút hoang mang hắn chém ngang thanh đao, nhất thời con sói không có chỗ tránh do đang ở giữa không trung, nó chỉ có thể cố gắng hạ thấp người xuống cố gắng giảm thiệt hại đến mức tối thiểu, Nguyên Du cười một tiếng, Ảnh Mâu lại phát động, thực ra hắn chém ngang là để có thêm bóng mà thôi, hàng trăm ngọn mâu từ ba cái bóng lập tức hiện ra, bao phủ con sói kia ở trong, nếu đã không để lấy chất lượng vậy thì đành lấy số lượng vậy. Con sói kia thấy có cả trăm ngọn mâu đâm thẳng về phía mình nhất thời ánh mắt trở nên tuyệt vọng, sau đó tiếng rú đau đớn vang lên, Nguyên Du nhân lúc nó đang bị ghim lại lập tức một đao chém thẳng từ trên xuống, chặt đầu con sói.
Vậy là hai kẻ địch của hắn giờ chỉ còn một, con Độc Lang Nha kia thấy hắn nhanh như vậy đã giải quyết đồng bạn của mình, nhất thời ánh mắt trở nên điên cuồng nhưng cảnh giác hơn rất nhiều thậm chí còn có muốn bỏ chạy xu thế. Nguyên Du thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ. lập tức xông lên, con sói kia thấy Nguyên Du vậy mà chủ động xông lên, ánh mắt hiện vẻ ngoan độc cũng xông đi lên. Nguyên Du ánh mắt hiện lên vẻ âm hiểm, không tránh không né trực tiếp nhận một đòn cắn từ con sói, nhưng lúc này con sói cũng đã thân đối thân với hắn, thanh đao từ trên chém xuống, chẻ đôi đầu con nó. Kết thúc trận chiến khó nhằn này. Giơ ngón tay cái về phía Lâm Vũ Thần đang trốn, biểu thị mọi thứ đã hoàn thành, hắn cũng hiểu ý nhảy xuống khỏi cây, chuẩn bị công việc của mình.
- ----------------------------
Sorry, hôm nay hơi bận nên đăng hơi muộn và có thể hôm nay chỉ có 1 chương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.