Lâm Vũ Thần khóe mắt hơi ướt, hắn vốn là một tên phế vật bị chính gia tộc của mình ruồng bỏ, toàn bộ ánh hào quang của hắn đều bị mấy cái đường huynh cướp đi, những người duy nhất còn ở bên cạnh hắn chỉ có ca ca và cha mẹ vậy nên hắn rất trân trọng họ. Nhưng vì bản thân từ khi sinh ra đã là một phế vật không có bất kì thiên phú gì, kinh mạch lại vỡ khiến linh khí khó lòng mà vận chuyển trong người hắn, chuyện hắn đạt được Tụ Hồn cảnh nhất tầng hoàn toàn là may mắn. Trong hơn mười sáu năm qua hắn hoàn toàn lạ tự lực tự cường, hoản toàn không nương tựa bất cứ một ai tất cả chỉ để chứng mình một điều: Hắn không phải phế vật. Nhưng trời lại thích trêu ngươi, hắn càng cố gắng bao nhiêu thì lời nhục mạ nhận được lại càng nhiều bấy nhiêu, hắn càng hi vọng nhiều thì càng thất vọng nhiều.
Hắn ở tại gia tộc mình thứ hắn nhận được chỉ là ánh mắt ghẻ lạnh cùng khinh miệt, hoàn toàn không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào ngoại trừ chính ca ca và cha mẹ của mình, nhưng thứ họ trợ giúp được chỉ là trên tinh thần, còn trên thực tế thì lại không có bất kì thứ gì, nhưng những lời động viên ấy đối với hắn lại càng quý trọng hơn bất cứ thứ gì. Ở tại gia tộc đã như thế thì còn nói gì bên ngoài? Ở bên ngoài luôn lưu truyền những câu chuyện chế nhạo hắn, nào là lén lút ngắm mấy cô nương tắm rửa thì bị bắt gặp, nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-van-linh-chi-he-thong/1767491/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.