"Thiết Ngưu, ngươi về suy nghĩ kĩ một chút!" Cam Tĩnh lái xe đưa hai người Hác Mãnh tới cửa hàng điện gia dụng, thời điểm Thiết Ngưu muốn xuống xe, nàng liền dặn với theo.
Thiết Ngưu cười trừ, không nói lời nào, mở cửa xe bước xuống.
Hác Mãnh đóng cửa xe, cười nói: "Được rồi, người cũng đã đưa tới nơi, sắc trời đã muộn, cảnh sát Cam nên quay về sớm một chút đi thôi, ta không giữ ‘ngài’ ở lại ăn cơm đâu!"
Cam Tĩnh tức giận, trừng mắt lườm hắn một cái, lái xe đi! Đội cảnh sát hình sự cấp cho điều kiện tốt như vậy mà Thiết Ngưu lại không muốn, đúng là phí công vô ích.
"Cười cái lông à, đã bảo ngươi đừng có phô trương tự mãn, giờ thì hay rồi, bị người ta theo dõi!" Hác Mãnh khinh bỉ lướt qua người Thiết Ngưu, ôm thùng carton bước vào cửa hàng. Đấy là đặc sản huyện Thanh Long của Cung Yến và Lí Vĩ tặng, những 2 thùng, do có Thiết Ngưu ở bên cạnh nên Hác Mãnh hắn không tiện thu vào hệ thống, đành phải tự bê.
Trong hai người buổi trưa về đến Thạch Thành, vừa ra khỏi ga xe lửa thì bị Cam Tĩnh kéo đi, đến lúc gần tối mới được trả về!
"Hác Mãnh thúc thúc, Đại Ngưu ca ca, hai người đã về!" Quả Quả từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vỗ tay vui mừng chạy tới ôm đùi Hác Mãnh, miệng nhỏ reo hò: "Cháu nhớ thúc nhiều lắm!" Nói xong, khóe mắt đã đỏ hoe, lệ châu chực trào ra.
"Nha đầu ngốc, nhớ thúc thì phải gọi điện liền cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-thu-mua/2376304/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.