Trịnh Thiếu Hùng không phải thằng ngốc, cau mày đứng lên trong suối nước nóng, hỏi: "Người của Ly tỷ, tại sao vô cớ đi đánh ngươi?" Trong này nhất định có ẩn tình, Phì Long đang giấu diếm không có nói ra.
Trương Cường biết rõ, nếu muốn Trịnh Thiếu Hùng ra mặt thay mình, không thể che giấu bất kỳ sự tình nào, cho nên kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay một lượt, bao gồm việc mình muốn ‘cưỡi’ cô gái Đổng Vân kia.
"Đổng Vân? Chi nhánh ngân hàng Hương Giang ở Thạch Thành, Đổng Vân?" Trịnh Thiếu Hùng giọng điệu nghi ngờ hỏi.
"Đúng, chính là con mụ lẳng lơ đó!" Trương Cường nghiến răng nghiến lợi gật đầu đáp, hôm nay hắn đã té một cái thật đau a....
Nếu đối phương thực sự có quan hệ với ‘ Ly tỷ ’, muốn đem cục diện vãn hồi, cũng không phải chuyện dễ dàng thực hiện. Trên đất Thạch thành này, ai là rồng, ai là giun, bản thân hắn rõ ràng lắm, vị ‘ Ly tỷ ’ kia là người hắn hoàn toàn không thể trêu chọc.
Trịnh Thiếu Hùng hơi tức giận, âm lãnh nói: "Đệch cụ, cưỡi cái gì mà cưỡi, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, móa nó gặp ai cũng muốn chơi, ngươi biết Đổng Vân là ai không? Nhân gia là người Đổng gia ở Hương Giang, ngươi muốn chết thì mặc kệ, nhưng lão tử còn sống chưa đủ đây!"
Phía ‘ Ly tỷ ’ gác sang một bên chưa nói, ngay cả Đổng Vân, bối cảnh cũng không hề đơn giản a… Trải qua Trường Cường tự thuật xong, Trịnh Thiếu Hùng thậm chí có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-chu-thu-mua/2376274/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.